Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 798: Hắn có thể sẽ không thừa nhận ngươi

Nhận ra thần sắc cùng với giọng điệu của đối phương bất chợt biến hóa, Lý Thanh Diễm nhíu mày.
Thần tính cùng với sự tỉnh táo lãnh đạm vừa rồi đã biến mất, nữ tử trước mặt lại trở về bộ dáng như ngày đầu mới gặp.
Tuy nhiên không suy nghĩ sâu về vấn đề này, giọng nói của Lý Thanh Diễm vẫn trầm thấp khàn khàn: “Bản cung không nói giỡn với ngươi. Ngươi... tốt nhất là đưa ra một lời giải thích hợp lý cho bản cung”.
Trong lúc nói chuyện, cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của Thiên Diễn rung động kẽo kẹt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị lực lượng khổng lồ của quân trận bẻ gãy.
Thiên Diễn cắn cắn đôi môi, giọng nói mang theo sự thống khổ: “Nếu ta mà thực sự muốn gây bất lợi cho Trường Thiên, chẳng lẽ lại làm chuyện này ở trước mặt ngươi?”
Ánh mắt Thanh Diễm ngưng trệ, giọng nói trong trẻo của Thiên Diễn càng thêm vui vẻ: “Lý Thanh Diễm, thì ra ngươi cũng biết sốt ruột”.
Trong lúc nói chuyện, Thiên Diễn đưa tay lên nắm lấy tay Lý Thanh Diễm, nhìn động tác của nàng đang ôm người kia, bỗng nhiên chuyển đề tài, hừ lạnh một tiếng: “Nữ nhân thủy tính dương hoa”.
Lý Thanh Diễm trầm mặc trong giây lát, buông cổ nàng ra, hất tay, đặt Hứa Nguyên nhẹ nhàng sang một bên, cũng không tức giận đối với lời nói của Thiên Diễn: “Ngươi đã làm cái gì?”
Thiên Diễn sờ sờ lên cổ vẫn còn lưu lại vết hằn đỏ, ngước mắt cười khẽ: “Tuy rằng ta không muốn nói cho ngươi biết. Thế nhưng, vẫn nên nói trước cho ngươi một tiếng, ta vừa mới liên lạc sư tôn, được sự cho phép, truyền cho hắn một bộ công pháp có thể làm cho hắn nhớ tới ký ức trong ảo cảnh”.
Nói xong, đôi mắt Thiên Diễn híp híp lại, cười nói: “Công chúa điện hạ, sau khi từ biệt lần này, tới lần sau gặp mặt, có thể hắn sẽ không thừa nhận ngươi”.
Lý Thanh Diễm nghe vậy, hơi gật đầu: “Ừ?”
Thiên Diễn cười hừ hừ một tiếng, ghé sát lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng: “Ra vẻ bình tĩnh?”
Lý Thanh Diễm liếc nhìn nàng kia một cái, khóe môi mỉm cười: “Được rồi, nếu Thánh Nữ các hạ muốn nói những chuyện này, vậy xin mời rời đi. Chuyện sau này thì để sau này nói, ta và Trường Thiên còn có chính sự cần phải làm”.
“...”. Thiên Diễn.
Ngày hôm sau, hừng đông, gà gáy.
Bình minh sau đêm tuyết, mặt trời thức giấc đã sớm hơn so với ngày trước một thời gian. Phố phường sau một đêm yên lặng lại bắt đầu tỉnh lại.
Từ bầu trời nhìn xuống phía dưới, tốp năm tốp ba người qua đường dần dần làm cho đường xá càng trở nên rộn ràng chật chội, xe ngựa tới tới lui lui lăn bánh trên bùn tuyết để lại vô số vệt bánh xe.
Mà trái ngược với sự phồn vinh buổi bình minh ban sơ này, đó là ngõ Lâm Giang vẫn lờ mờ sương khói.
Đường phố náo nhiệt xốn xang của đêm hôm qua, dưới ánh dương quang ấm áp lại có vẻ an tĩnh vô cùng. Đại đa số hồng quan nhân cùng với khách nhân suốt một đêm cần cù vất vả đến giờ phút này vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, chỉ có hai ba cỗ xe ngựa thưa thớt từ trong chuồng ngựa đi ra.
Một ánh hào quang của mặt trời đâm thủng tầng mây, chiếu vào trong phòng, dừng lại trên gò mà của một nam tử đang ngủ say gối đầu trên gối mây.
Dường như ánh nắng ban mai làm cho hắn cảm nhận được một chút ngứa ngáy khó chịu, khuôn mặt vốn bình bình đạm đạm lại nhíu hai hàng chân mày lại, sau đó, trong một thời khắc, mắt kia mở ra.
Nhìn chăm chú vào chiếc giường xa lạ này trong vài hơi thở, đôi mắt mông lung hỗn độn của Hứa Nguyên mới hiện ra vẻ nghi hoặc cùng với trì độn.
Nhưng còn chưa kịp ngẫm nghĩ, một giọng nữ vang lên đột ngột ở trong lòng hắn.
“Tỉnh?”
Nghe được âm thanh quen thuộc này, Hứa Nguyên chậm chạp tư duy mất vài giây mới nhớ ra được chủ nhân của giọng nói này là ai: “... Cả đoạn thời gian này cũng không nói ra đến nửa câu, ta còn tưởng rằng ngươi bị câm”.
Lạc Hi Nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Vỗ lễ! Bản tọa làm như thế, không phải là bởi vì lo lắng tâm hồn của ngươi xuất hiện rạn nứt? Nếu bản tọa cùng với Thánh nữ hiện giờ cùng xuất hiện, ngươi có thể an tâm?”
“Ha ha... Thực là có lòng”
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Hứa Nguyên day day hai bên thái dương vẫn đang sưng sưng, rồi giãy dụa cố gượng dậy từ trên giường, sau đó ánh mắt nhìn ra bốn phía xung quanh.
Cảnh vật hiện lên trong mắt làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Sương phòng to lớn đầy nét cổ kính, bình phong thuê bức cung nữ đồ, đàn cổ quý giá, bàn cờ bằng gỗ đàn hương, các loại bàn trà và dụng cụ đều đầy đủ không thiếu thứ gì. Thậm chí, cách giường khoảng mười thước còn có một sân khấu rộng hơn một trượng.
Nhìn thấy những đồ vật bài trí này, vẻ mặt Hứa Nguyên thống khổ, híp híp mắt lại.
Cân lan. Tại sao ta lại ở cân lan? Tựa lưng vào giường rồi tiếp tục dùng sức xoa xoa mi tâm, Hứa Nguyên muốn nhớ lại, nhưng chỉ cảm thấy tất cả ký ức trong đầu chỉ là một vùng hỗn độn.
Giống như có người nào đó chọc một cây gậy gỗ vào trong bộ não của hắn, sau đó chọc ngoáy hung hăng sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận