Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 884: Hứa Nguyên

"Ừm?"
"Ta thích người khác gọi ta là Hứa Nguyên mà không phải là Trường Thiên.”
Hứa Nguyên nhìn về phía thiếu nữ nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng Thiên Diễn vô thức hơi xiết chặt.
Gọi hắn là Hứa Nguyên…
Nhìn khuôn mặt hắn ở bên cạnh, Thiên Diễn nhẹ nhàng mấp máy khóe môi:
"Ngươi tức giận?"
"A?"
Hứa Nguyên sững sờ ngoái nhìn:
"Tức giận chuyện gì."
Nói được một nửa, Hứa Nguyên nhìn thần sắc của nàng giống như tiểu nữ hài làm sai chuyện gì, bỗng nhiên kịp phản ứng ám chỉ trong lời nói của nàng.
Tên tự.
Trong thế giới này, người thân cận đều là xưng hô tên tự, mà không phải là tên hiệu.
Đại ca và lão cha của hắn đều gọi hắn là Trường Thiên.
Liên hệ tới hành động tức giận khó hiểu của Thiên Diễn, lời nói vừa nãy của hắn giống như là nói cho Thiên Diễn, quan hệ của chúng ta dừng bước ở đây, không cần thiết phải tiến thêm một bước.
Trong chớp mắt hiểu ra tâm tư của thiếu nữ này khiến cho trong lòng Hứa Nguyên yên lặng, vô thức muốn đùa giỡn Thánh Nữ ván giặt đồ này một chút, nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn từ bỏ.
Dư quang liếc qua mây mù cuồn cuộn phía dưới, nơi đó có màu nâu của đất đai như ẩn như hiện.
Sự tình đều có nặng nhẹ, hiểu biết của hắn đối với Quỷ Vụ có thể không tính là nhiều.
Trầm mặc trong chớp mắt, Hứa Nguyên ôn nhu nói:
"Ừm, ngươi có thể hiểu đây là một loại biệt danh."
"Biệt danh?"
Trong lòng Thiên Diễn mặc dù có chút không hiểu, nhưng nhìn khuôn mặt bộ dạng cười nhẹ nhàng của Hứa Nguyên, đáy lòng hơi an tâm một chút.
Bộ dạng tức giận chân chính của tên vương bát đản Hứa Nguyên này nàng đã gặp qua, cũng không giống như bây giờ.
Trầm mặc trong chớp mắt, Thiên Diễn nhỏ giọng nói:
"Thần kinh, thật sự là không hiểu thấu."
Hứa Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng vẫn chưa kịp nói chuyện, lập tức đã đón nhận ánh mắt híp lại tựa hồ như xem kỹ của Thiên Diễn:
"Hứa Nguyên, ngươi vừa nói là cái tên này sao?"
Trong lòng Hứa Nguyên căng thẳng, ánh mắt trong suốt:
"Cái gì sao?"
"Ngươi vừa nói muốn ta gọi ngươi là Hứa Nguyên."
"Có ý tứ gì?"
"Vậy… trước đây ngươi còn để cho ai gọi ngươi là Hứa Nguyên không?"
"."
Hỏng bét, Thiên Diễn rõ ràng ngốc như vậy, sao đối với chi tiết này lại hiểu rõ như thế.
Trực tiếp thừa nhận hay thuận miệng nói nhảm thì tốt hơn?
Suy tư trong chớp mắt, trong lòng Hứa Nguyên đã có đáp án.
Dùng tảng băng lớn khác để kích thích Thiên Diễn lần một lần hai có thể gia tăng cảm giác nguy cơ của Thiên Diễn, nhưng nếu như dùng nhiều lần, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Yên tĩnh một chút, Hứa Nguyên cười nhẹ thuận miệng bịa chuyện nói:
"Rất nhiều người a, phụ thân ta, đại ca ta…"
"Ngươi làm như Giám Thiên Các ta chưa từng thôi diễn qua tướng phủ của ngươi? Trong đó có hình tượng của ngươi và người nhà ngươi chung sống thế nào."
"."
Khóe mắt Hứa Nguyên nhảy lên.
Mẹ nó, cái thứ ma quỷ Diễn Thiên Quyết này, thế mà còn rình coi mấy chuyện này?
Thiên Diễn hừ lạnh một tiếng, thanh âm mang vẻ không quan trọng:
"Người kia không ai khác chính là Nhiễm Thanh Mặc nha, ngươi cần gì phải che giấu như vậy a?"
Nói xong, thanh âm của nàng hơi giảm xuống một chút, cơ hồ nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy rõ:
"Hừ, dù sao thì ta và ngươi cũng chẳng phải là gì của nhau, cũng không có khả năng có kết quả gì."
Thần sắc thiếu nữ trong thoáng chốc có chút cô đơn, mắt phượng hẹp dài của Hứa Nguyên hơi nheo lại, mang theo ý cười nhéo nhéo bàn tay nhỏ của nàng:
"Uy, ghen?"
Tròng mắt Thiên Diễn nhìn xuống mặt đất, không lên tiếng.
Rất rõ ràng là đang ghen.
Thanh âm Hứa Nguyên không vội không chậm:
"Chúng ta có thể ra ngoài được hay không cũng còn chưa xác định, ngươi đây lại còn ăn giấm?"
"Đừng có lấy lí do thoái thác."
Thiên Diễn bất thình lình bỗng nhiên mở miệng:
"Chúng ta ở chung đã được bảy năm, ngươi và Nhiễm Thanh Mặc mới…. Được rồi."
Nói được một nửa, Thiên Diễn tựa hồ cảm thấy có chút khó mà mở miệng, cuối cùng thay đổi sắc mặt, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhìn bộ dáng ghen ghét của thiếu nữ, trong tim Hứa Nguyên không hiểu sao nổi lên từng cơn sóng gợn, nhưng cũng không lựa chọn mở miệng giải thích hoặc là kể lể một vài lời giả giả thật thật để dỗ nàng.
Tính tình của tảng băng lớn kia chỉ cần một lòng cưng chiều thuận theo là được, nhưng cái tính tình này của Thiên Diễn lại cần lôi kéo dạy dỗ.
Nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa quên, lần đầu tiên Thiên Diễn lấy tư thái thiếu nữ xuất hiện chính là bộ dáng một tiểu thư ở trên cao nhìn xuống.
Nếu như luôn thuận theo nàng, cái đuôi của Thiên Diễn có thể vểnh lên tận trời.
Trầm mặc lan tràn giữa hai người.
Cuối cùng sương trắng cuồn cuộn bốn phía cũng đã tới tận cùng, một trận khí lãng bao phủ, hai người bình ổn rơi xuống đỉnh Chư Kiếm cốc.
Nắm bàn tay nhỏ của Thiên Diễn, ánh mắt Hứa Nguyên lóe lên huyết mang nhìn một vòng bốn phía chung quanh, trong mắt hơi mang theo một tia kinh ngạc.
Lọt vào trong tầm mắt vậy mà chính là một mảnh rừng rậm.
Chỉ là nếu như so sánh với rừng sao và những cành lá xanh biếc rậm rạp trên đỉnh núi, rừng cây dưới đáy cốc này lại lộ ra vẻ tiều tụy mà vặn vẹo.
Chạc cây khô cạn hiện ra màu nâu đen, phiến lá hình lá kim hiện ra vẻ bén nhọn, rễ cây vốn nên mọc bên trong thổ nhưỡng lại vặn vẹo lộ ra bên ngoài, chậm rãi ngọ nguậy dường như không thể phát hiện ra chuyển động của nó.
Hơn nữa thông qua cảm giác ý hồn và nguyên khí cường đại của Nguyên Sơ cảnh, Hứa Nguyên cũng có thể cảm giác được ở bên trong vùng rừng rậm này đang có rất nhiều sinh vật đang tinh tế rì rào chuyển động tới.
Chỉ là bởi vì khoảng cách quá xa, lại có Quỷ Vụ quấy nhiễu nên hắn cũng không cảm ứng được rõ ràng, không thể nào dò xét được bộ dáng chân thực của chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận