Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 791: Nàng định làm thật à?

“Trường Thiên, ngươi sai rồi”.
Lý Thanh Diễm cắt ngang lời cửa hắn, hất mái tóc dài đang xõa tung ra sau hai tai: “Một ít sự tình của hoàng gia chúng ta, tuy rằng không thể nói ra với ngươi. Nhưng ngươi thử nghĩ thêm một chút xem, nếu cấm quân đều nghe lệnh với đại ca của ta, vậy vì sao hiện tại hắn lại tìm mọi cách để tranh thủ sự ủng hộ của bản cung?”
“Bốn trấn binh mã của cấm quân thường trú ngay tại kinh thành. Nếu muốn khống chế Đế Kinh, trực tiếp điều động lấy cấm quân sẽ dễ hơn nhiều so với sử dụng bản cung”
Tư duy của Hứa Nguyên bỗng nhiên ngưng trệ, lông mày dần dần nhíu lại.
Thử suy nghĩ đến mấy lời này của Lý Thanh Diễm, khiến cho một số chuyện sâu xa chưa từng suy nghĩ đến lại bỗng nhiên hiện lên trong lòng Hứa Nguyên.
Nếu hoàng quyền có thể vững vàng truyền thừa, Thái tử đăng cơ đúng kỳ hạn, vậy hết thảy đều vô sự.
Nhưng nếu không thể, mà thống lĩnh cấm quân lại thực sự nghe lệnh Thái tử, vậy sau một mệnh lệnh, mười mấy vạn cấm quân thường trú lập tức khống chế thành Đế An, vậy Nhị hoàng tử Lý Chiếu Uyên có thể làm cái gì bây giờ?
Hứa Nguyên cảm thấy, hẳn là cứ thế mà luân hồi đi thôi.
Mặc kệ là lăn qua lăn lại dày vò như thế cũng không có khả năng nổi được một bọt nước.
Trong xe, hương thơm lượn lờ, im lặng trong giây lát.
Lý Thanh Diễm cầm lấy chén rượu của Hứa Nguyên rồi tự rót cho mình một ly, đôi môi mọng đỏ khẽ nhấp một ngụm: “Nghĩ thông suốt?”
Hứa Nguyên liếm liếm khóe môi, hạ giọng cười nói: “Ta... Đại khái biết vì sao Lý Chiếu Uyên dù mạo hiểm cũng phải giết ngươi”.
Nếu đổi lại, để hắn đứng ở vị trí của Lý Chiếu Uyên, hắn cũng giết.
Nếu không giết, quả thực là ăn không ngon ngủ không yên.
Dù sao thì, Lý Thanh Diễm cũng là thân muội muội của đương kim Thái tử, một khi nàng đứng về phía Thái tử, gần như là hắn không có bất cứ khả năng lật ngược tình thế nào.
Lý Thanh Diễm cười khanh khách, nhìn hắn chằm chằm: “Tuy rằng hiện tại mấy người phụ hoàng và đại ca ta chắc hẳn đang nghĩ là người mà nhị ca ám sát sẽ là ta, Trường Thiên chỉ là vật phẩm bổ sung. Nhưng trên thực tế, nhị ca không phải nghĩ như vậy”.
Là một hoàng tử hợp cách, Lý Chiếu Uyên không từ một thủ đoạn nào để có thể leo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Là một hoàng tộc chân chính, Lý Chiếu Uyên cũng đồng thời muốn Tướng quốc phủ sẽ không có người kế nghiệp.
Hứa Nguyên bị ánh mắt chăm chú nhìn vào đến mức mất tự nhiên, khóe miệng giật giật, nói: “Này, nàng sẽ không định mưu sát hôn phu chứ?”
Lý Thanh Diễm trầm ngâm, không trả lời.
Hứa Nguyên khẽ ‘ặc’ một tiếng: “Này, nàng định làm thật à?”
“Ừm...”
Đôi mắt Lý Thanh Diễm chớp chớp, cười tươi như hoa: “Cân nhắc đến tính cách hái hoa của Trường Thiên, cũng không phải là không có khả năng...”
Dứt lời, nàng tiện tay đưa ly sứ cho hắn.
Hứa Nguyên nhận lấy một ly, uống cạn, cười nhạt: “Cũng không phải là chưa từng chết. Đến lúc đó thì để cho ta được toàn thây có được hay không?”
Lý Thanh Diễm trầm mặc giây lát, giọng nói rất nhẹ: “Trường Thiên, không phải là ngươi thực sự cảm thấy rằng ta sẽ...”
“Đúng rồi, Thanh Diễm”
Hứa Nguyên mở miệng cắt ngang, cười nói: “Dường như Lý Chiếu Uyên không rõ ràng lắm quan hệ của nàng và đại ca kia?”
Thấy hắn ta lướt qua đề tài này, ánh mắt của nàng hiện ra ý tứ nào đó không dễ gì phát hiện.
Trong lúc trầm mặc, mùi hoa nhài thoang thoảng trong xe tràn vào trong cánh mũi, hóa thành một chút chua xót rung động trong lòng nàng.
Nhưng đây cũng diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Khôi phục lại vẻ bình thường, Lý Thanh Diễm không tiếp tục dây dưa: “Không biết. Nếu không hắn cũng không có khả năng giết ta”.
Hứa Nguyên sờ sờ cằm, nhìn về phương hướng mà xe ngựa đang đi tới, hứng thú hỏi: “Thanh Diễm, mặc dù nàng ở bắc cảnh, nhưng Thái tử cũng chưa từng nghĩ tới việc liên lạc với nàng? Hơn nữa, ta còn nhớ hai năm trước hắn ra ngoài thị sát Man Tộc, vậy mà cũng không liên lạc tình cảm huynh muội?”
“Ta nhớ trước kia cũng đã từng nói qua chuyện này”
Vẻ mặt Lý Thanh Diễm đầy châm chọc: “Không có liên lạc. Lúc ở bắc phong thì hắn cũng không có quan hệ gì với ta. Lúc ta hồi kinh đính hôn với ngươi thì Thái tử mới thường xuyên bái kiến ta”.
Hứa Nguyên hơi dựng người dậy, hỏi: “Trong này ắt phải có lý do chứ?”
Tuy rằng chưa gặp qua vị Thái tử kia, nhưng từ lời đồn đến phỏng đoán, không có khả năng đối phương không phòng ngừa chu đáo.
Có một thân muội muội nắm quyền ở bên ngoài, dựa vào tình cảm cùng một mẹ đẻ, nói như thế nào thì cũng nên sớm kiếm lấy chút hảo cảm.
Vậy mà phải đến lúc tranh giành đoạt đích thì Thái Tử mới bắt đầu đi ôm chân đại phật...
Điều này dù nghĩ thế nào cũng không thông.
“Lý do?”
Lý Thanh Diễm nghiêng đầu, mặt mày cũng vừa thanh vừa diễm, đôi mắt như mỉm cười: “Điều này quan trọng sao?”
Hứa Nguyên nhìn vào thần sắc của nàng, bỗng nhiên im lặng.
Chuyện cho tới nước này, bất kể là do đương kim Thái Tử thật sự quên, hay là do Thánh thượng gây trở ngại ở giữa, thì đều đã không còn trọng yếu.
Bởi vì sự thật đã được xác minh, Lý Thanh Diễm không có bất cứ cảm tình gì đối với vị huynh trưởng thái tử kia.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên rót một ly rượu, đưa cho nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Đại khái thì ta đã biết Thái tử muốn phái đại bạn tới gặp nàng. Nhưng vì sao nàng phải dẫn ta đi theo?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận