Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1018: Giết chết hắn ở đây

Ánh mắt mỹ phụ trung niên trong nháy mắt ngưng trọng.
"Phải tới gần một chút"
Chu Bàn Tử vừa nói, một bên vận công cảnh giác, nhanh chóng lao về phía hai thân ảnh.
Đi tới phụ cận gần trăm trượng, hình tượng nhìn thấy trong mắt Chu Bàn Tử khiến hắn không khỏi dừng thân hình lại, nói nhỏ hỏi:
"Phù đạo hữu, từ khi Điền lão đầu hắn trúng dịch tật kia, miệng hắn hình như không hề ngừng nói a?"
Mỹ phụ trung niên nghe vậy ánh mắt trì trệ.
Vừa rồi toàn lực ứng đối với Lâu Cơ nên chưa từng chú ý tới điểm này, bây giờ nói đến tựa hồ mới phát hiện, Điền lão đầu quả thật từ sau khi nói ra một câu cuối cùng kia liền không một tiếng động.
Trầm mặc trong chớp mắt, mỹ phụ trung niên thấp giọng hỏi:
"Lời này của ngươi có ý gì?"
Chu Bàn Tử thấp giọng nói:
"Điền lão đầu, hình như chết rồi"
"Cái gì?"
Con ngươi mỹ phụ trung niên co rụt lại:
"Làm sao có thể? !"
Lời này của Chu Bàn Tử ý tứ đã rất rõ ràng, Điền lão đầu, dưới tình huống không thể phát ra âm thanh gì liền bị người ta giải quyết.
Trải qua giao thủ vừa nãy, mỹ phụ trung niên nàng cực kỳ rõ ràng thực lực của lão giả tiều tụy.
Cho dù đã mất lý trí, nhưng lấy thực lực của nàng muốn giết đối phương cũng phải cần một khoảng thời gian.
Hiện tại bên trong cả tòa tử thành này, người có khả năng có thể thuấn sát Điền lão đầu đang ở loại trạng thái kia chỉ có thể là Lâu Cơ và Lạc Băng Ly.
Trừ phi, viện binh của Tướng phủ đã tới, hơn nữa còn là viện binh cấp bậc Bán Thánh.
"Người của Tướng phủ?"
Chu Bàn Tử nhìn chòng chọc hai đạo thân hình bất động đứng đấy trong sương mù, liếm môi một cái nói:
"Ừm, người tướng phủ"
"Ai?"
"Hứa Trường Thiên Mỹ phụ trung niên.
Yên tĩnh trong chớp mắt, mỹ phụ trung niên lạnh lùng lên tiếng:
"Chu Bàn Tử "Ừm?"
"Ngươi cảm thấy ngươi rất hài hước?"
"Phù đạo hữu, ta cũng muốn đây chỉ là nói đùa"
Chu Bàn Tử nghe vậy chậm rãi đảo mắt, nhìn chằm chằm mỹ phụ trung niên, thanh âm ngưng trọng mà nghiêm túc:
"Nhưng đầu của Điền lão đầu bây giờ đang ở trong tay Hứa Trường Thiên"
Âm thanh vừa rơi xuống, giữa hai người lâm vào yên lặng ngắn ngủi.
Mỹ phụ trung niên vô thức muốn phủ nhận lời nói của Chu Bàn Tử, thậm chí vì để phản bác hắn, trong đầu còn dâng lên một vài suy nghĩ hoang đường.
Ví dụ như có người giết Điền lão đầu, sau đó đưa đầu của hắn nhét vào trong tay Hứa Trường Thiên.
Lại ví dụ như Điền lão đầu vì tìm kiếm trò vui mà tự mình giết chính mình.
Dù sao thì dựa theo thường thức trải qua trăm năm tuế nguyệt được hình thành của nàng, lấy tu vi của Điền lão đầu, coi như hắn đứng tại chỗ để Hứa Trường Thiên chém ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng chỉ có thể khiến cho Hứa Trường Thiên mệt nhọc đến chết.
Nhưng những ý niệm này vừa mới hiện lên, mỹ phụ trung niên nàng liền cưỡng ép đè nó xuống.
Nàng nghĩ đến mục đích cuối cùng của một nhóm bọn hắn.
Đại kiếp thiên hạ.
Thường thức, không thể sử dụng trên người của người mở đầu đại kiếp.
Biến cố quỷ dị trước mắt này chẳng lẽ không phải là ấn chứng cho thấy Hứa Trường Thiên kia đúng là mở đầu đại kiếp thiên hạ sao?
Nhẹ nhàng chậm chạp thở ra một ngụm trọc khí, mỹ phụ trung niên nhẹ giọng nói:
"Xem ra Thái Sử huynh nói không sai, Hứa Trường Thiên này quả nhiên không thoát khỏi liên quan tới đại kiếp thiên hạ, chúng ta chuyến này nhất định phải giết chết hắn ở nơi này!"
Nghe nói như thế, khóe mắt Chu Bàn Tử không thể khống chế mà nhẹ nhàng nhảy lên, không để lại dấu vết liếc nữ tử bên cạnh một chút, ánh mắt có chút nhức cả trứng.
Hắn tới đây là vì muốn chọn quả hồng mềm mà bóp, tình huống bây giờ không đúng, tất nhiên phải rút lui trước, kết quả nữ nhân này thế mà lại muốn đơn độc đến giết Hứa Trường Thiên.
Nếu như Hứa Trường Thiên thật sự có thể thuấn sát Điền lão đầu, nàng cảm thấy hai người bọn hắn cộng lại có thể sống sao?
Coi như Hứa Trường Thiên này thật sự là đại kiếp thiên hạ, chúng ta còn không phải nên báo cho Các chủ đại nhân tới xử lý sao?
Trầm mặc một chút, Chu Bàn Tử cân nhắc ngôn ngữ, nhìn nồng vụ bốn phía:
"Mê vụ nơi này có chút giống với Loạn Dận Trận, nếu như không phải có Sâm Hồn Thần Mục này của ta, cho dù dựa vào tu vi của ta cũng chỉ có thể cảm giác được khoảng cách trong vòng phương viên ba mươi trượng, đến lúc đó nếu như thật sự đánh nhau, hai người chúng ta chỉ sợ khắp nơi đều bị hắn cản tay"
Đối với loại tu giả có tu vi như bọn hắn mà nói, khoảng cách ba mươi trượng thực sự quá gần, căn bản là tác chiến khi ngũ giác bị phong bế.
Đánh như vậy quá mức bị động, cho nên chúng ta vẫn nên rút lui trước đi.
Mỹ phụ trung niên dường như không nghe ra được ngụ ý của Chu Bàn Tử, hơi suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
"Khoảng cách từ chỗ chúng ta đến vị trí của Hứa Trường Thiên còn rất xa sao?"
"Khoảng trăm trượng"
"Ta đã tiếp cận đến như thế rồi, hắn vẫn không nhúc nhích?"
"Không nhúc nhích"
Chu Bàn Tử nhìn chòng chọc vào hai thân ảnh không nhúc nhích phảng phất như pho tượng ở chỗ sâu trong mê vụ, lần này lựa chọn trực tiếp ngả bài:
"Tiểu tử kia có năng lực thuấn sát được Điền lão đầu, hai người chúng ta tiếp tục thâm nhập sâu chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm."
Mỹ phụ trung niên trầm mặc trong chớp mắt, trong ánh mắt mang theo một tia chán ghét:
"Chu Bàn Tử, việc quan hệ đến đại kiếp thiên hạ, giờ phút này ngươi còn nghĩ đến bảo toàn bản thân?"
1128 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận