Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 790: Có thể ư?

Lý Chiếu Uyên cười khẽ rồi thở dài một tiếng, gật gật đầu thay cho chào hỏi rồi xoay người định đi, nhưng ngay lập tức làm ra vẻ như nhớ tới cái gì đó, hạ giọng nói: “À, đúng rồi”.
Nói xong, Lý Chiếu Uyên chỉ xoay nửa người, gương mặt anh tuấn lãng tử hơi nghiêng nghiêng, giọng nói mang theo ý cười: “Tới đây, thế cục bắc cảnh hết sức rườm rà phức tạp. Có lẽ, vi huynh cũng có thể làm người phát ngôn cùng với hoàng muội một lần”.
Nghe vậy, Lý Thanh Diễm lập tức nhíu mày lại, nhưng thân hình của Lý Chiếu Uyên đã vô thanh vô tức mà biến mất, còn lại một chút bụi tuyết bị kình phong nhấc lên, yên lặng rơi rơi ở trên đường.
Trong khoảnh khắc, chỉ còn lại đèn hoa văn kéo cái bóng của ba người ra rất dài.
Sau một lúc lâu, Hứa Nguyên mới nhìn quanh đánh giá bốn phía: ‘Đi rồi?”
Lý Thanh Diễm vẫn nhíu mày, đôi mắt phượng meo thêm nét nghiêm trọng: “Đi rồi”.
Hứa Nguyên nhìn vào nét mặt nghiêm túc của nàng, khẽ cười hỏi: “Đang suy nghĩ vấn đề gì? Sao lại nghiêm túc như vậy?”
Nghe giọng điệu hi hi ha ha của đối phương, Lý Thanh Diễm ngoảnh đầu trừng mắt nhìn vào nam nhân không tim không phổi này một cái, thở hắt ra: “Nghe có nghe nhưng không có hiểu hay sao? Lần này Lý Chiếu Uyên tới đây, là cố ý để gặp bản cung, có thể hắn muốn chấp chưởng binh quyền”.
Nghe vậy, Hứa Nguyên cười cười lắc đầu: “Có thể ư? Thanh Diễm, nàng nói sai rồi”.
“Hử?”
“Với tính cách của Lý Chiếu Uyên, hắn không bao giờ nói ra những thứ hư vô mờ mịt”.
Hứa Nguyên vẫn cười cười, ánh mắt bình đạm không nhìn ra hỉ nộ: “Nếu hắn dám đến thông báo cho chúng ta, vậy tất nhiên là sẽ lấy được một phần binh quyền”.
Tất nhiên hắn đã hiểu được mục đích mà lần này Lý Chiếu Uyên tới đây.
Cái gọi là người phát ngôn, cũng không phải là con tin đi theo quân đội.
Lý Thanh Diễm ngước mắt nhìn Hứa Nguyên, vẻ tò mò hiện lên trong mắt: “Trường Thiên, hình như ngươi đã biết cái gì?”
Phản ứng của cô nàng xấu xa này vẫn nhanh như trước.
Tuy nhiên Hứa Nguyên cũng không có lên tiếng đáp lời ngay lập tức, mà liếc mắt nhìn vào nam nhân áo đen đang đứng ngây như phỗng ở gần đó.
Tốt thật. Đại thúc này lại tự bế.
Rất tự giác.
Thế nhưng ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng. Đi theo Lâu Cơ làm nhân viên tình báo, thường thường đã giác ngộ được rất rõ ràng, lòng hiếu kỳ có thể hại chết chính bản thân mình bất kỳ lúc nào.
Thu lại ánh mắt, Hứa Nguyên lôi kéo Lý Thanh Diễm bước lên xe ngựa.
Trong xe ngựa vẫn thoang thoảng hương thơm như cũ, đó là mùi hoa nhài phảng phất như có như không.
Giường mềm lún xuống, Hứa Nguyên đón lấy ánh mắt của nữ nhân ở phía đối diện, không nhanh không chậm mà lấy ra bầu rượu chén rượu, đang chuẩn bị rót một chén thì bị nàng đoạt lấy: “Lúc nào rồi còn uống rượu?”
“Đi tới quân doanh của ngươi hẳn là vẫn còn có một đoạn đường, nàng không cho ta uống rượu, có khả năng ta lại mất trí nhớ”.
Trong lúc nói chuyện, hắn vẫn nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, ngay lập tức khởi động bế âm trận và ly hồn trận được điêu khắc trên xe ngựa hắc long.
Trận trước bế âm, trận sau để tránh hồn.
Lý Thanh Diễm mỉm cười, cụp mắt xuống rót cho hắn một ly, sau đó chậm rãi đứng dậy rồi lại ngồi xuống bên cạnh hắn: “... Ngươi đừng có mà thừa nước đục thả câu”.
Vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng đưa ly rượu lên sát môi hắn.
Mí mắt Hứa Nguyên giật giật, vừa há miệng vừa cười nói: “Vũ Nguyên điện hạ tự tay rót rượu, thiên hạ này có mấy người được hưởng?”
Dứt lời, Hứa Nguyên nhìn vào vạt áo cẩm bào bị rượu vấy ướt, lại ngước mắt lên nhìn nàng.
Trong chớp mắt nhìn nhau, Lý Thanh Diễm hấp háy đôi mắt: “Bản cung... chưa từng làm việc này, cho nên không thuần thục, làm thêm vài lần...”
“Thôi”
Hứa Nguyên đoạt lấy ly rượu trong tay nàng, đặt lên bàn án, dựa nghiêng vào thành giường, nói: “Kỳ thực với chuyện này thì ta cũng không biết nhiều. Chỉ đại khái là tối nay Lý Chiếu Uyên cùng với tông môn đã bàn bạc một ít chuyện. Vì thế cho nên hắn mới có sức mạnh để nói ra lời này”.
Lưng ngọc của Lý Thanh Diễm bất chợt ưỡn thẳng, dáng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn vào nam tử ngả ngớ bên cạnh: “Tông môn thì có liên quan gì tới việc hắn cầm binh quyền? Nếu không có sự cho phép của triều đình, đó là tội nuôi dưỡng tư quân, khép vào tội âm mưu phản nghịch, đủ để cho Lý Chiếu Uyên chết một vạn lần”.
Hứa Nguyên nghe vậy sửng sốt, ánh mắt lại lộ ra vẻ cổ quái: “Nghiêm trọng như thế sao? Vậy Hắc Lân quân nhà ta...”
“Là tư quân”.
Lý Thanh Diễm lập tức nói ra một câu định tính, nhưng dừng lại một chút, nàng lại cười giễu cợt rồi nói: “Đương nhiên cũng có thể nói là hộ viện của gia đình”.
“Dù sao thì Hắc Lân quân nhà các ngươi có bao nhiêu người, ngay cả ta cũng không biết rõ”.
Hảo luật pháp. Không ngờ Đại Viêm thật là linh hoạt.
Binh lực ít thì là tư quân phản nghịch. Binh lực nhiều thì là hộ viện gia đình.
Vui đùa qua đi, hai mắt Lý Thanh Diễm trở lại vẻ nghiêm túc.
“Nhưng tính chất của Tướng quốc phủ và Lý Chiếu Uyên là hoàn toàn bất đồng. Hoàng tử mà cắm cọc ở kinh thành là không thể nuôi binh”.
Bởi vì đã có vết xe đổ.
Sáu trăm năm trước, Đại Viêm đã từng xảy ra chuyện Thái tử ở kinh thành tạo ra chính biến, ý đồ muốn cạo chết lão phụ thân của chính mình. Từ đó, bất cứ hoàng tử nào đã khai phủ lập nha nắm giữ chức vụ, không được phép có được ‘hộ viện gia đình’.
Hứa Nguyên nghe xong, ánh mắt cổ quái, hạ giọng nói: “Nhưng mà vị thống lĩnh cấm quân ở Đế Kinh kia chẳng phải là thuộc Thái Tử đảng hay sao?”
Lý Thanh Diễm liếc hắn một cái: “Cấm quân, chỉ nghe lệnh của phụ hoàng... À không, chỉ nghe lệnh của Hoàng Đế”.
Hứa Nguyên cười khẽ một tiếng, lơ đễnh: “Sao lại có lời nói tuyệt đối như thế. Đi theo mấy chục năm, lại thêm công lao phò đế, là người thì hẳn đều sẽ chọn...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận