Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 986: Ngươi có ý kiến?

Ở thành này, trong sáu vị thân sĩ thì người mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là một tên Ngưng Hồn, loại thế lực này cơ bản là không có tài nguyên khống chế tu hành, phần lớn đều là vật phàm.
Nghĩ thầm, ánh mắt Lâu Cơ bỗng liếc về nơi nha đường bị máu tươi nhuộm dần.
Nàng cảm giác được khí tức của Bạch Mộ Hi đã đến đó.
Nàng mang đi đầu của rất nhiều người, cũng mang đi bằng chứng phạm tội mà Hứa Nguyên ném xuống đất, có lẽ là chuẩn bị lấy những thứ đó để thu người làm chó.
Trong lòng lại thở dài, tâm trạng Lâu Cơ bình tĩnh lại một chút.
Nghĩ theo hướng tốt, nếu lấy những đồ tốt này để có được một Đại Tông Sư thiên tài thì cũng không tính là chuyện lỗ vốn.
“Này này.”
Hứa Nguyên cười ha ha, duỗi tay lắc lắc trước mặt Lâu Cơ:
“Tỷ, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Lâu Cơ hoàn hồn, trừng mắt nhìn đối phương, trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này còn một chặng đường dài phía trước, tức giận nói:
“Không có gì, có lẽ muốn chuyển mấy chục vạn người đến huyện Huệ Châu này cũng không khó.”
“Ngươi sẽ giúp, đúng chứ?” – Hứa Nguyên nháy mắt với Lâu Cơ.
Lâu Cơ giơ ngón tay, bất đắc dĩ xoa giữa mày:
“Ngươi có biết chuyện chuyển mấy chục vạn người nghĩa là gì không?”
“Không giúp à?”
“Tự nghĩ cách đi.”
“Tại sao?”
“Không tại sao hết.”
“Không phải lúc trước ngươi đã nói mọi việc đều nghe theo ta ư?”
“Bây giờ tỷ tỷ đổi ý, ngươi ý kiến?”
Lâu Cơ hừ nhẹ, quay mặt đi.
Kỳ vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Nàng vốn tưởng rằng Trường Thiên hành động như vậy, là bởi vì đã có cách giải quyết đám quan lại thối nát này, không nghĩ tới cuối cùng lại chú ý đến những cái nhỏ nhặt này.
Hứa Nguyên thấy thế vẫn cười ha hả:
“Tỷ, ngươi giận ư?”
“Không tức giận, hơi thất vọng thôi.”
“Sao lại thất vọng chứ?”
“#!”
Khóe môi Lâu Cơ khẽ nhếch lên, cho dù là có giáo dưỡng tốt thì giờ đây cũng hơi muốn đánh người.
“…”
Nhìn ánh mắt của Lâu Cơ đã hiện lên vài phần bất thiện, mặt Hứa Nguyên lập tức nghiêm túc hơn chút.
Lão tỷ này là sẽ đánh hắn thật.
“Ngươi cho rằng ta quá nông cạn?”
“Ngươi nói thử xem?”
“Vậy nếu ta nói là hơn nửa số mấy chục vạn con dân của Bạch Mộ Hi đều có tư chất tu luyện, lại còn đã bị tông giáo tẩy não, trung thành không hai lòng thì sao?”
“…”
Nói xong, hành lang lập tức yên tĩnh đến kim rơi cũng nghe được.
Lâu Cơ vô thức dừng lại, sững sờ nhìn lại vẻ mặt tươi cười của Hứa Nguyên.
Nhìn nhau một hồi, giọng điệu của Lâu Cơ hơi nghiêm túc:
“Trường Thiên, ngươi không nói dối chứ?”
Là cao tầng tuyệt đối của Tướng phủ, tổng trưởng của Hắc Lân Vệ, Lâu Cơ biết rất rõ ý nghĩa đằng sau những lời này.
Võ quán Thiên An làm ‘tổ chức mộ binh’ của Tướng phủ, trải khắp thiên hạ, nhưng muốn chiêu mộ đến một quân Hắc Lân là cực kì khó.
Trên thế gian này, người không thể tu hành chiếm đa số, người có thể vượt qua tầng tầng sàng chọn của võ quán Thiên An cũng chỉ lác đác một hai, mà tốt nghiệp được võ quán Thiên An thì cũng chưa chắc chọn gia nhập quân Hắc Lân.
Nói là trăm dặm mới có một thì còn hơi nhiều.
Tích lũy bày bố hơn mấy chục năm, số lượng không tới được trăm vạn.
Bây giờ đột nhiên có mấy chục vạn con dân có tư chất tu hành, trung tâm không hai lòng.
Hơn nữa, những người đó còn là ám tử mà đến giờ không ai biết.
Gió thu thổi qua tóc xanh mềm mại, hô hấp của Lâu Cơ dần tăng tốc, tâm hồn êm dịu trước ngực bắt đầu chập chùng lên xuống, mắt đẹp xanh biếc trông mong nhìn về tên nhóc thối tha trước mặt.
Lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện này của lão tỷ, mắt Hứa Nguyên cũng lay lắc theo, ho nhẹ:
“Trước khi tới huyện Huệ Châu ta đã nhìn qua bản đồ rồi, tuy huyện Huệ Châu này không phải là vùng chiến lược quan trọng gì đó, nhưng lại cực kì tiện cho giao thông, nơi hai châu Quảng Hoài và Kinh Bắc giao nhau, trăm dặm hướng Tây là quan đạo của Kinh Bắc, phía Bắc có đèo Tần Long giữ đường giao thông trọng yếu, về Nam thì vào thẳng đất Kinh Kỳ.”
“Mà quan trọng hơn là, từ chiến loạn nơi Bắc cảnh, nhân khẩu lưu động ở đây cực lớn nhưng lại không hề có tài nguyên tu hành, còn không có khoáng mạch khan hiếm, đại lượng dân chạy nạn Bắc cảnh tràn vào cũng sẽ không gây chú ý cho thế lực khác, vừa hay có thể lấy để giấu binh.”
Vừa nói, Hứa Nguyên vừa đi dọc theo hành lang về phía mật thất ở trung tâm trận pháp:
“Hơn nữa Bạch Mộ Hi đi theo ta, là bởi vì ta có thể cứu con dân dưới trướng của nàng, có lẽ về sau trong lòng nàng sẽ có chút oán giận, coi như lúc này trả cho nàng một công đạo đi.”
Lâu Cơ chạy chậm theo, váy áo tung bay, để lại một khoảng mị hương:
“Cho nên Trường Thiên, không phải là nhất thời hứng khởi mà ngươi giết những quan viên đó?”
“Không, đây đúng là nhất thời hứng khởi.”
Hứa Nguyên lắc đầu, giọng nói rất bình tĩnh:
“Nhìn chồng tội trạng kia của bọn họ, không giết chúng thì lòng ta không thoải mái.”
Từng tội danh viết lên tờ giấy đều rất giản lược, nhưng phía sau những con số lạnh lẽo ấy thì sao?
Vô số người vô tội, đã chết vì lòng tham của những tên quyền quý này.
Nghe thế Lâu Cơ khẽ thở dài, ánh mắt hơi phức tạp:
“Ta hiểu rồi.”
“Có điều Trường Thiên, sau này bớt làm mấy chuyện như này, tuy thân phận của ngươi có thể cho ngươi đánh giết những quyền quý dưới chót ấy một cách tùy ý nhưng bây giờ thì những con sâu mọt này chính là nền tảng thống trị của Đại Viêm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận