Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 951: Đục rỗng

Nhìn qua nam tử bạch bào ngồi phía trên cổ liễu che trời, Thiên Dạ giống như hảo hữu mà cười cười hỏi:
"Hứa Nguyên, ngươi còn có nhàn tình nhã trí mà thay quần áo, xem ra là thành công rồi, thật sự chúc mừng."
Nói đến đây, Thiên Dạ dừng lại trong chớp mắt, nhìn chằm chằm mi tâm hiện lên ấn ký cánh hoa đào của Hứa Nguyên, ý cười lành lạnh:
“Nhưng mà ta ngược lại rất hiếu kì, ngươi làm thế nào có thể kháng trụ được đoạt xá của âm Quỷ Thánh giai?"
"."
Đối với ân cần thăm hỏi của nàng, Hứa Nguyên đáp lại cũng rất đơn giản, nhắm ngay vị trí ba người, bàn tay hơi nắm lại, đồng tử yêu dã dắt lấy phấn mang lấp lóe lướt qua, những cái rễ cây cành liễu bao phủ hơn mười dặm kia bắt đầu nhúc nhích.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Lạc Tri Nguyên lập tức nhìn về phía đầm lầy bốn phía, lập tức sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Dưới cảm giác của hắn, toàn bộ lòng đất đã bị rễ cây Quỷ Liễu móc sạch, đang ngo ngoe muốn động trong lòng đất.
Thanh âm già nua của hắn ngưng trọng đến cực điểm:
"Thánh nữ, lui lại! Dưới mặt đất đã bị Quỷ Liễu đục rỗng."
Lông mày Thiên Dạ nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Hứa Nguyên có nhiều thêm một tia kinh ngạc.
Nàng không nghĩ tới phản ứng của đối phương vậy mà nhanh chóng như thế.
Chỉ trong chớp mắt liền làm rõ thế cục phía trên tràng diện hiện tại.
Nhưng so với phản ứng của Hứa Nguyên, điều càng làm cho Thiên Dạ thưởng thức chính là gia hỏa này lại có thể quả quyết như thế.
Nửa canh giờ trước đó còn anh anh em em, bây giờ đã trực tiếp hạ sát chiêu không có chút nào nương tay.
Bên trong mắt phượng màu vàng kim bộc lộ một vòng hưng phấn, Thiên Dạ không có chút ý tứ lui lại, nhanh chóng phân phó nói:
"Trước tiên giúp ta khống chế Thiên Diễn lại."
Sự tình đều có nặng nhẹ, bất luận là chuyện gì đều cần xuyên thấu qua vấn đề để nhìn thấu bản chất.
Mặc dù không biết quá trình cụ thể, nhưng Hứa Nguyên tựa hồ đã thành công dùng Mị Thần thụ chủng để khống chế được đầu Quỷ Liễu này.
Mà Hứa Nguyên để nó hiện thân ở đây, rõ ràng là vì muốn cứu Thiên Diễn này khỏi tay Lạc Tri Nguyên.
Chỉ cần nàng trước tiên khống chế được Thiên Diễn, Hứa Nguyên này tất nhiên sẽ sợ ném chuột vỡ bình.
Thời điểm nói chuyện, ngàn vạn phù văn màu vàng vừa rồi đã ngưng tụ trong không khí đều thần quang đại tác, trói buộc về phía thân thể mềm mại mảnh khảnh của Thiên Diễn kia.
Điện quang hỏa thạch, mắt vàng của Thiên Diễn lóa mắt, nhìn hết thảy quanh mình phảng phất trở nên chậm chạp đi.
Vừa rồi vì cứu Hứa Nguyên, thời điểm khi Thiên Dạ vận chuyển Tứ Tượng Phong Thần Ấn, nàng đã không làm ra bất luận cử động phản kháng gì.
Mà trên cấp độ này của bọn hắn, chỉ cần thời gian một hai giây đã không còn chỗ trống phản kháng, càng đừng nói tới giờ phút này bên cạnh nàng còn có một Thánh Nhân.
Trong lúc suy nghĩ, công kích của Lạc Tri Nguyên đã tới. ‌
Cường đại của Thánh Nhân đối với Nguyên Sơ là gần như không cách nào phản kháng.
"Phốc phốc!"
Lạc Tri Nguyên đưa tay ra một chỉ, hồ quang điện từ ngón tay bắn ra liền trực tiếp quán xuyên qua thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Thiên Diễn, lực đạo khổng lồ trực tiếp hất nàng bay ra ngoài.
Đau đớn kịch liệt lóe lên trong đầu, Thiên Diễn có thể cảm nhận được rõ ràng thương thế của chính mình.
Đan điền bị xỏ xuyên, hồ quang điện nhỏ xíu dọc theo vết thương xông vào kinh lạc, trong nháy mắt lan tràn tê dại tất cả kinh lạc.
Nhưng cho dù là như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh đạm của Thiên Diễn vẫn không bộc lộ bất kỳ tâm tình gì.
Nhìn thấy một màn này trong mắt Thiên Dạ cũng lập tức dâng lên một vòng thở dài.
Thất bại.
Lão bất tử Lạc Tri Nguyên này vậy mà lại dùng đúng phương thức đối với tu giả bình thường để đi đối phó với Thiên Diễn.
Đâm xuyên qua đan điền đối với người bình thường có khả năng đã đủ rồi, nhưng nữ nhân Thiên Diễn trước mắt này thế nhưng cũng nắm giữ bí pháp chết thay giống nàng.
Chỉ cần thức hải đan điền còn tồn tại, vậy bí pháp chết thay vẫn như cũ có thể phát động.
Thiên Dạ có ý đồ phát động chữ chân ngôn ‘Phong’ để trì trệ bí pháp chết thay của đối phương, nhưng có lòng mà không đủ lực, thương thế trên thân thể khiến cho vận chuyển Tứ Tượng Phong Thần Ấn đã là có chút miễn cưỡng, càng đừng nói tới phân tâm thi triển thuật pháp khác.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Thiên Dạ truyền âm nhập mật:
"Khóa chặt khí cơ Thiên Diễn, nàng có thể mượn thi chuyển sinh."
Lạc Tri Nguyên vô thức ngoái nhìn về phía Thiên Dạ, ánh mắt không hiểu:
"Có ý tứ gì?"
Thanh âm thanh lệ của Thiên Dạ mang theo một tia thúc giục:
"Đừng lề mề, ‌lại phế nàng một lần nữa! Tình trạng của nàng không đủ để lấy cái chết thoát thân..”
Lời còn chưa dứt, con ngươi Lạc Tri Nguyên có chút co rụt lại, hắn bỗng nhiên hiểu ra ý tứ của Thánh nữ.
Dưới cảm giác của hắn, đan điền của thiếu nữ bị hắn đánh xuyên qua bỗng nhiên tự bạo, mà gần như đồng thời, một cỗ thần dị ba động từ ngoài trăm trượng truyền đến.
Trong một chớp mắt, thân hình Thiên Diễn phù hiện ở trên hư không bên ngoài trăm trượng, khuôn mặt vốn dĩ có chút đỏ ửng giờ phút này lại trắng bệch như tờ giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận