Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 985: Huyện Huệ Châu?

Rẽ vào sảnh sau, là một hành lang ngắm cảnh nhỏ dài, hai bên là cảnh lá thu rụng ở đình viện.
Ở đây, Hứa Nguyên lại nhìn thấy nữ tử mỹ mạo bên hồ nhân tạo lúc trước.
Lần này, đối phương đã mặc yếm vào, hưởng dụng đồ ăn sáng hơi xa xỉ kia cùng với một nam tử có tướng mạo giống Lưu huyện lệnh mấy phần dưới sự hầu hạ của thị nữ.
Nam tuấn nữ mỹ, nói cười vui vẻ, hòa với gió thu thổi từng mảnh lá rụng vàng óng kia, nhìn qua rất đẹp.
Phía sau đại sảnh là nơi sinh hoạt thường ngày của Huyện lệnh, xem ra lúc đó Hứa Nguyên đoán không sai, đối phương quả nhiên là thiếp thất hoặc nữ nhi của Huyện lệnh.
Cũng không biết nếu đối phương nhìn thấy cảnh tượng bên trong công đường thì sẽ có biểu cảm gì nhỉ?
Chỉ cách một bức tường, đã ngăn cách địa ngục đầy máu ấy và cảnh đẹp ở sau sảnh này ra.
Lâu Cơ cũng nhìn thấy cặp đôi đẹp đẽ đằng kia, vô cùng hứng thú hỏi:
“Trường Thiên, muốn diệt khẩu hả?”
“Hình như hai người này là nhi tử và nữ nhi của Lưu huyện lệnh kia.”
Hứa Nguyên quay đầu nhìn lại, hỏi:
“Có cần phải vậy không?”
Hai người bọn họ bị đạo vực bình thường của Lâu Cơ bao phủ, những người khác hoàn toàn không thể cảm nhận được.
Lâu Cơ cong mắt, cười nói:
“Biết đâu ngày sau người ta tìm được cơ duyên công pháp, tới tìm Trường Thiên báo thù thì sao?”
“Tìm ta để báo thù?”
Hứa Nguyên kỳ lạ liếc nhìn Lâu Cơ, lắc đầu, đi vào bên trong dọc theo hành lang:
“Vậy khả năng bọn họ phải đứng xếp hàng tới mấy năm lận.”
Mắt đẹp của Lâu Cơ hiện lên ý cười, cảm thán một cách thổn thức:
“Người mới hai mươi tuổi đã có tu vi Bát phẩm, bỏ qua được thì bỏ đi, nhưng có lẽ bọn họ sẽ không còn những ngày vô ưu vô lự này nữa rồi, hẳn là ngày mai sẽ phải sống đầu đường xó chợ ha.”
“Làm quan, thật là một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục nhỉ~”
Bước chân Hứa Nguyên khựng lại một chút, hắn nghe thấy sự giễu cợt trong lời nói của Lâu Cơ, khẽ cười:
“Tỷ, ngươi thấy ta làm như vậy hơi quá đáng ư?”
Trong lúc dạo bước, Lâu Cơ cong mắt cười một tiếng, đi lên ôm lấy cánh tay Hứa Nguyên:
“Tỷ tỷ chưa nói gì hết nha, chuyện mà những người này làm có chết một trăm lần cũng không đủ, nhưng, chỉ một lần mà giết hết toàn bộ thì đúng là hơi gấp.”
Hứa Nguyên lập tức hiểu được ý trong lời nói của đối phương, nói:
“Ý ngươi là huyện Huệ Chậu sẽ loạn lên?”
Lâu Cơ gật đầu, liếc nhìn nha đường màu máu phía sau kia:
“Những người chết sáng nay là những người khống chế các mặt cơ bản của huyện Huệ Châu, giờ đây đã chết, tất nhiên thủ hạ của bọn hắn sẽ không an phận, khi đó trật tự sụp đổ, dưới lợi ích đấu đá nhau, chỉ sợ là ngay cả ổn định cơ bản nhất huyện Huệ Châu cũng không làm được.”
Giết người thì dễ, nhưng cái khó là hậu quả sau khi giết.
Một đám người bạch đạo và hắc đạo bị diệt, rắn mất đầu, đương nhiên sẽ nảy sinh hỗn loạn.
Nhưng Lâu Cơ không im lặng quá lâu, cười khúc khích rồi đổi lời:
“Lần này tỷ tỷ sẽ giúp ngươi xử lý những chuyện đó, có điều lần sau Trường Thiên nhớ chú ý hậu quả là được.”
“Trước khi đến đây, ta đã nhờ Bạch Mộ Hi làm rồi.”
Hứa Nguyên bình tĩnh cắt ngang lời nói của Lâu Cơ:
“Những chính vụ bình thường của huyện Huệ Châu này đều được xử lý bởi trợ tá ở nha môn, còn chuyện sáu gia tộc thân sĩ trong huyện Huệ Châu này, Mộ Hi biết phải làm sao.”
Lâu Cơ nhíu mày, hơi hứng thú:
“Ồ? Làm như nào?”
Hứa Nguyên cười nhẹ:
“Giết người, mời khách, nhận làm con chó.”
Khóe môi hồng nhuận quyến rũ của Lâu Cơ cong lên, trong mắt lóe lên chút thất vọng:
“Đúng là lấy bạo lực tuyệt đối để khuất phục người khác rất hữu dụng, nhưng Trường Thiên, vấn đề là chúng ta chỉ là khách qua đường tới đây, ngươi có thể vẫn ở đây mãi, có thể vẫn thỉnh thoảng đến đây thị sát không?”
“Nếu không, đại khái những thân sĩ này chỉ che giấu được vài năm lại trở về bộ mặt cũ, thậm chí còn biến thành kiểu lấy ngươi làm chỗ dựa, càng thêm nặng lên.”
“Đương nhiên là ta biết cái này.”
Hứa Nguyên mỉm cười lắc đầu:
“Có một chuyện ta vẫn cứ quên nói cho tỷ tỷ.”
Lông mày Lâu Cơ khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc:
“Chuyện gì?”
"Chỗ của Bạch Mộ Hi, vẫn còn mấy chục vạn con dân sống sót trong tuyệt địa."
“…” – Ánh mắt Lâu Cơ càng thêm khó hiểu.
“Ta đã nói với Bạch Mộ Hi rằng nếu nàng xử lý tốt chuyện này, vậy tất cả sản nghiệp ở nơi này đều sẽ thuộc về nàng ta.”
Mày liễu của Lâu Cơ nhíu chặt:
“Ngươi làm nhiều như vậy, chỉ vì thôn tính sãn nghiệp của những thân sĩ phàm tục này?”
Nàng rất không hài lòng với lời giải thích của Hứa Nguyên.
Thứ duy nhất đáng để khen ở huyện Huệ Châu nà chính là vị trí địa lý gần quan đạo của nó, ngoài cái đó ra thì không có khoáng sản đặc thù, không có linh điền dược liệu, huyện thành cũng không quá phồn hoa.
Càng đừng nói những sản nghiệp trong thành và ngoài thành kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận