Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1068: Suy Nghĩ Đầy Trong Lòng

Thư phòng yên tĩnh, huân hương lượn lờ.
Bàn tay cầm nội sam hơi nắm chặt, Hứa Nguyên trầm mặc thật lâu sau đó mới buông quyển hồ sơ trong tay xuống, im lặng lật sang phần thứ hai.
Mà một phần này cũng là liên quan tới chiến sự Bắc cảnh.
Chỉ là thời gian lạc khoản so với một phần ở bên trên đã gần hơn rất nhiều, hai ngày trước được đệ trình lên.
Xem hết nội dung một phần nội sam, Hứa Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, vô thức thong thả đi lại bên trong thư phòng.
Kiếp trước xem những video liên quan tới thế chiến thứ hai, nhìn nhân số tử vong trong chiến tranh của những quốc gia kia, dòng suy nghĩ của hắn cho dù cũng sẽ có chút phun trào gợn sóng, nhưng dù sao thời đại thái bình đã kéo dài rất lâu, chiến tranh là chuyện xảy ra gần trăm năm trước, hắn không có cách nào cảm nhận rõ ràng hàm nghĩa phía sau con số thương vong kia.
Mà giờ khắc này, phần nội sam này lại làm cho hắn hiểu được.
Giống như phỏng đoán lúc ban đầu của hắn và Lâu Cơ, những tu giả và Võ Đồ đê giai nhiễm bệnh kia mặc dù hung hãn không sợ chết, nhưng nếu không hình thành trận pháp, phía dưới binh phong thiết huyết của triều đình Đại Viêm cũng chỉ có thể là kết cục bị tàn sát thiên về một bên.
Theo mệnh lệnh triều đình được đưa ra, trong thời gian ngắn ngủi hai mươi ngày, dịch bệnh kinh khủng kia đã dần dần được khống chế sơ bộ.
Mà đại giới của nó chính là xác chết trôi ngàn vạn.
Nguyên văn nội sam, [ phía dưới chư thành, tàn chỉ huyết nhục chất như núi, ngàn vạn người điên cuồng xông trận đều đã đền tội l Ngắn ngủi hai mươi ngày, tướng lĩnh lãnh binh các phương Bắc cảnh đã tru diệt biển người xung kích cỡ bằng quận huyện kia đến mức trống không.
Đây là một trường đua giết chóc.
Lý Chiếu Uyên, Lý Thanh Diễm, Vũ Thành Hầu, Tông Thanh Sinh đều tham dự trong đó.
Mà bên thắng trong số bọn họ, nếu không có bất kỳ bất ngờ gì thì chỉ có Vạn Dược cốc tương trợ cho Nhị hoàng tử Lý Chiếu Uyên.
Hắn chẳng những suất quân lấy cái giá thấp nhất để tiêu diệt một đợt người điên xung kích cỡ châu phủ lớn nhất, mà còn tiêu diệt một tông môn cỡ lớn bị triệt để lây nhiễm.
"Đát. Đát. Đát. Đát.
Hứa Nguyên đi đi lại lại, tiếng bước chân hơi có vẻ dồn dập không ngừng vang lên trong thư phòng yên tĩnh.
Bỗng nhiên, "Ba!"
Hứa Nguyên đột nhiên đưa tay ném mạnh phần hồ sơ trên tay xuống đất.
Hắn có thể tiếp nhận vì tương lai thái bình thịnh thế mà nỗ lực hi sinh hết thảy, nhưng không thể tiếp nhận vì ham muốn cá nhân của bản thân mà tạo thành sinh linh đồ thán.
Hứa Nguyên, lần đầu tiên có cảm giác Lý Chiếu Uyên đáng chết như vậy.
Lý Chiếu Uyên an bài Bạch Hồ kia đến đây ám sát hắn và Lý Thanh Diễm, Hứa Nguyên cũng chỉ cảm thấy đây là thủ đoạn của đối phương.
Dù sao đứng trên vị trí của Lý Chiếu Uyên, nếu muốn sống sót, muốn leo lên từ Địa Ngục, vậy thì nhất định phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng cũng có thể là vì có được vị trí "Thái tử" tướng phủ quá mức tuỳ tiện mà Hứa Nguyên phát hiện ra chính mình giống như đã có chút đánh giá thấp sự tàn khốc phía sau hai chữ "Đoạt đích" này. Lời nói bên trong nội sam giản lược tóm tắt, nhưng thứ đại biểu phía sau lại là vô số sinh linh đồ thán.
Vì để giành được vị trí chí cao kia, Lý Chiếu Uyên vậy mà có thể để cho ngàn vạn thứ lê bách tính hóa thành xương khô.
Những thứ lê vô tội nhiễm bệnh kia đã hóa thành quân công, bọn họ hóa thành vô số thi hài đúc thành một cầu thang nối tới bảo tọa vô thượng của Lý Chiếu Uyên!
"Trường Thiên, bình tĩnh"
Thanh âm trầm thấp khiến cho người ta an tâm từ cửa thư phòng bỗng nhiên truyền đến.
Ánh mắt hơi hung lệ của Hứa Nguyên ngoái nhìn lại, đã thấy Hứa Ân Hạc chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa thư phòng.
Hứa Ân Hạc nhìn hung quang màu đỏ trong mắt tam tử, chậm rãi đi vào thư phòng, thanh tuyến bình ổn mà nhu hòa:
"Giải dược dịch bệnh kia trong thời gian ngắn không cách nào nghiên cứu chế tạo ra được, coi như có thể nghiên cứu ra được thì trong thời gian ngắn cũng không cách nào tiến hành sản xuất quy mô lớn, bây giờ thế cục Bắc cảnh đã không đợi được nữa"
"Ta biết đây là lựa chọn tốt nhất, ta cũng không chất vấn quyết định của phụ thân ngươi và hoàng thượng, nhưng là..."
Thanh âm Hứa Nguyên trầm thấp đến mức có chút khàn khàn, nắm đấm dưới tay áo nắm rất chặt: "Nhưng phụ thân ngài cũng hiểu rõ đầu nguồn của dịch bệnh này là xuất từ tay thế lực phương nào a?!" Dáng người thẳng tắp lạnh nhạt của Hứa Ân Hạc lướt qua Hứa Nguyên, cúi người nhặt hồ sơ bị đập xuống đất lên, vỗ vỗ mặt ngoài không dính chút tro bụi, đảo đôi mắt, ánh mắt thâm thúy:
"Vi phụ tất nhiên biết"
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm con mắt phụ thân, thấp giọng nói:
"Vậy ta muốn hắn chết"
Dứt lời, im ắng.
Hứa Ân Hạc nhìn chằm chằm ánh mắt Hứa Nguyên mấy giây, khẽ gật đầu một cái:
“Được, nhưng không phải là hiện tại"
Hứa Nguyên an tĩnh một chút, đôi mắt rủ xuống, nhỏ giọng hỏi:
"Bởi vì Hoàng Thượng?"
Hứa Ân Hạc không trả lời vấn đề này, nhưng ánh mắt nhìn Hứa Nguyên đã nói rõ hết thảy.
Đương kim thánh thượng Lý Diệu Huyền, không cho phép Lý Chiếu Uyên chết đi.
Hô hấp thoáng có chút gấp rút, Hứa Nguyên giương đôi mắt, thanh âm có chút lạnh:
"Vì sao?
"Lão bất tử Lý Diệu Huyền kia thật sự định truyền hoàng vị lại cho Lý Chiếu Uyên?"
Vấn đề này, Hứa Ân Hạc vẫn không trả lời chính diện, cầm hồ sơ mới nhặt lên trong tay, đi đến sau bàn ngồi xuống, nói khẽ:
"Nếu như Lý Chiếu Uyên chính là dòng dõi của hoàng hậu, vậy hết thảy đều sẽ rất dễ dàng"
Nghe lời nói này của lão cha, hô hấp Hứa Nguyên hơi trì trệ.
Mặc dù không khẳng định, nhưng lời này đã nói rõ rất nhiều thứ.
Ít nhất nói rõ, Lý Diệu Huyền thật sự rất vừa ý Lý Chiếu Uyên.
Nói cách khác, đương kim thánh thượng cũng là người giống như Lý Chiếu Uyên.
Trong lòng Hứa Nguyên bỗng nhiên có chút muốn cười, nhưng lại cười không nổi.
Lâu Cơ không chỉ một lần từng nói qua với hắn, máu trên tay cha ngươi không thể ít hơn so với tên Lý Diệu Huyền kia.
Suy nghĩ lan tràn trong lòng, Hứa Nguyên bỗng nhiên có một loại xúc động muốn giải bày.
Hắn tự nhận chính mình đã xem như một người tương đối lãnh huyết lý tính, nhưng so sánh với những người trung tâm quyền lực này, hắn chỉ là một đệ đệ.
1241 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận