Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 809: Không phải mang ta cùng đi à?

Lập tức,
"Oanh! ! ! !"
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, đá vụn văng ra, cửa đá đóng chặt trực tiếp bị nện thành lỗ thủng!
Một đạo tàn ảnh giống như chó chết bay thẳng vào mật thất, lướt qua Vương Lệnh Trì, nhấc lên giám bào màu đỏ, đập ầm ầm trên vách đá sau lưng Lý Thanh Diễm, lưu lại một cái hố sâu!
Lý Thanh Diễm nhìn thấy một màn này, trong mắt sáng hiện lên một vòng buồn cười, thân thể chậm rãi dựa vào trên lưng ghế.
Mà Vương Lệnh Trì liếc qua thân thể con nuôi giống như chó chết kia, chậm rãi quay lại liếc qua, ánh mắt mang theo một tia che lấp nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.
Trong sương khói, bước chân nhu hòa vang lên.
"Đát "
"Đát "
Từ trong bụi mù đi ra, Hứa Nguyên nhìn về phía nữ tử áo bào trắng kia, môi chứa ý cười:
"Uy, không phải ngươi nói mang ta cùng đi a?"
Lý Thanh Diễm liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng, truyền âm nói:
"Người nào đó ngủ như chết, gọi không dậy, kéo dài cả một đêm, Vương Lệnh Trì còn nói trên triều đình có biến cố trọng đại, ta liền tới trước."
Nói xong, nàng có chút oán trách cười hỏi:
"Ngươi có đến mức phải làm ra tình cảnh lớn như vậy a?"
Hứa Nguyên không lập tức trả lời, chuyển mắt nhìn về phía vị thái giám áo đỏ kia, sờ lên cằm, hỏi:
"Ngươi, chính là đại phán của Thái tử?"
Vương Lệnh Trì nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, không hành lễ, chỉ hơi gật đầu, nói khẽ:
"Chính là nhà ta, Vương Lệnh Trì bái kiến Tam công tử."
"Vương Lệnh Trì, tên rất hay."
Hứa Nguyên nghe vậy cười khẽ thì thầm, đưa tay chỉ chỉ thái giám áo tím khảm trong hố sâu không nhúc nhích, nói:
"Hoạn quan, con nuôi ngươi hình như sắp chết, không cứu a?"
Vương Lệnh Trì liếc qua chưởng ấn trên ngực Hứa Nguyên, khóe môi khẽ nhếch, thanh âm âm nhu mang theo ý cười:
"Người này hẳn là không có thuốc nào cứu được, vậy mà lại bị người ta sai sử, ám sát Tam công tử ngài."
Mật thất im ắng, ánh đèn tĩnh mịch, chiếu sáng lên một màn kinh ngạc trên mặt Hứa Nguyên.
Một vòng kinh ngạc này cũng không phải là hắn giả vờ, mà là lời đáp trả của thái giám trước mắt này quả thực có chút vượt quá dự liệu của hắn.
Mi Điền, Đại Tông Sư Tam phẩm, nội thần tứ phẩm, đặt ở trong cung cũng có thể xem như một vị đại thái giám có mặt mũi. Nhưng chết sống của hắn quan trọng sao?
Không quan trọng.
Cho dù đã tu tới Đại Tông Sư, nhưng đối với toàn bộ triều đình Đại Viêm, à không, dù là đối với Thái Tử Đảng mà nói, Mi Điền này cũng chỉ là một cái đinh ốc tùy thời có thể lấy ra thay thế. Cho nên vị đại phán của Thái tử này sẽ không nguyện ý bỏ ra đại giới lớn như vậy để đi cứu đối phương, điểm này Hứa Nguyên cũng không thấy ngoài ý muốn.
Thứ khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là Vương Lệnh Trì này vậy mà chủ động mở miệng quyết định việc này được tính là ám sát.
Phải biết rằng Mi Điền này thế nhưng là con nuôi của hắn, định là ám sát, đây không phải là chụp oan ức lên trên đầu mình sao?
Trầm mặc trong chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt âm nhu kia của đối phương, khóe môi Hứa Nguyên gợi lên một vòng ý cười:
"Hoắc? Ngươi biết người này muốn ám sát ta?"
Vương Lệnh Trì lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc:
"Tam công tử nói đùa sao, việc này nhà ta cũng không biết."
Hứa Nguyên nhìn thật sâu đối phương một chút, chậm rãi ép lại, vỗ vỗ lỗ rách trên quần áo trước ngực:
"Hắn xưng ngươi là cha nuôi, ngươi không biết, vậy chuyện này là Thái tử hắn tự mình ra lệnh vượt cấp sao?"
Nói xong, Hứa Nguyên dường như chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt ngưng tụ:
"Nếu nói như thế, lần trước ta và Thanh Diễm trải qua việc bị ám sát…."
"Tam công tử, mong rằng hãy nói cẩn thận."
Vương Lệnh Trì đánh gãy hắn, âm điệu hơi ép xuống:
"Công chúa nàng chính là người thân cùng chung dòng máu với thái tử điện hạ, không có bất kỳ lập trường gì để làm việc này."
Hứa Nguyên đi đến bên cạnh đối phương, đưa tay chỉ chỉ Mi Điền ngồi phịch trên mặt đất bên kia:
"Vậy đứa con nuôi kia của ngươi phải giải thích thế nào đây?"
Vương Lệnh Trì ngoái nhìn liếc Mi Điền một cái, thanh âm nhỏ chậm nhu hòa, không có chút nào vội vàng:
"Hẳn là bị người khác sai sử, chỉ là người này đã không phải nhà ta, cũng không phải thái tử điện hạ."
Trên mặt Hứa Nguyên hiển hiện một vòng buồn cười:
"Hoạn quan, ngươi đừng nói với ta đây là có người có thể vượt qua ngươi mà chỉ huy con nuôi ngươi?"
Vương Lệnh Trì lắc đầu, ngữ khí mang theo một tia thổn thức tiếc nuối:
"Tam công tử ngài xem ra là không hiểu rõ công việc trong cung, những hoạn quan nhà ta nhận nghĩa phụ nghĩa tử cũng không nghiêm túc như nhận con thừa tự giống bên ngoài thành cung, chỉ là một loại cách nói mà thôi. Tan đàn xẻ nghé, hôm nay Mi Điền có thể là nghĩa tử của Vương Lệnh Trì ta, ngày mai có lẽ sẽ thành Lý Lệnh Trì, Trương Lệnh Trì rồi.”
"Lúc trước ở Tiền Kim Thần hắn bởi vì nhận hối lộ mà bị bệ hạ ban chết, nhà ta nhìn trúng cơ linh của Mi Điền hắn mới thu hắn làm nghĩa tử, hiện tại xem ra, đây là không cắt đứt sạch sẽ đây mà."
Tiền Kim Thần, trước đây là tiền tổng quản đại nội điện, có công tòng vua, làm Nhị phẩm, ở trước mặt Thánh thượng mà xưng thần, đường đường chính chính làm một đại thái giám. Ở trong cung thành cơ hồ gần như tổng quản đại nội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận