Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 772: Cùng ngươi lớn lên

Lạc Khánh Phượng cúi người thi lễ một cái với Phó Thanh Dã:
"Nếu không phải có Phó công tử ngươi ra tay cứu giúp, Khánh Phượng đại khái cũng sẽ bị cường giả theo quân truy sát đến chết, tin tức biết được đều nói hết, công tử mau chóng liên hệ Tông Minh, Bắc cảnh sợ là sắp có biến đổi lớn."
"."
Phó Thanh Dã nghe vậy không lập tức lên tiếng, tâm tư phân tích lợi hại thật nhanh.
Nếu như Lạc Khánh Phượng không nói ngoa, việc này chính là một thông tin động trời.
Nhưng vấn đề là hắn cũng không rõ ràng tông chủ bọn hắn có tiếp nhận tin tức này hay không, càng không biết thái độ của toàn bộ Tông Minh đối với tông môn Bắc cảnh.
Chuyện có thể phụ trách kết nối công việc kinh doanh của toàn bộ Bắc cảnh khiến cho địa vị của hắn trong Vạn Dược môn rất cao.
Nhưng loại cao này cũng không phải là kiểu đứng trong vòng cao tầng hạch tâm có thể đưa ra quyết sách, hơn nữa để bồi dưỡng làm người nối nghiệp, dạng người như hắn trong Vạn Dược môn còn có sáu người khác.
Nói cách khác, hắn vẫn có thể bị từ bỏ. Nếu đưa nó lên báo cáo, thứ nghênh đón hắn là một con đường quang minh tiếp tục hướng lên trên, hay là một con đường đi đến chỗ chết?
Nghĩ đến đây, Phó Thanh Dã bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, phía sau bắt đầu đổ mồ hôi.
Chuyện lớn như vậy, bên trong Tông Minh tất nhiên sẽ tiếp nhận được một vài tin tức.
Hắn biết rõ thủ đoạn biến thái của những lũ làm tình báo kia, cũng rõ ràng sự kiểm soát của những lão hồ ly kia đối với đại thế thiên hạ.
Tông môn Bắc cảnh đã táng ba mươi vạn tinh nhuệ, mấy chục vạn đại quân Man tộc bị giết sạch, chỉ cần hai chuyện này gộp chung vào một chỗ liền có thể biết được một chút dự đoán, càng đừng nói tới những tình báo mà cao tầng chân chính nhất định sẽ biết nhưng Phó Thanh Dã hắn không biết.
Nói cách khác, cao tầng Tông Minh đại khái đã rõ ràng điểm này, chí ít cũng có đoán trước. Mà dưới loại tình huống này, hắn thân là một trong những tay chân trọng yếu ở một tuyến Bắc cảnh lại không nhận được bất cứ tin tức gì.
"."
Phó Thanh Dã nhìn Lạc Khánh Phượng, ánh mắt dần dần thay đổi trở nên giống như đang nhìn một kẻ ôn thần.
Nữ nhân xui xẻo này.
Cho là có lợi ích có thể hái đào, kết quả lại là hái xuống một quả bom!
Kết cục khi biết được tin tức tình báo trọng yếu nhưng không đúng với thân phận của mình là gì, Phó Thanh Dã rất rõ ràng.
Việc này một khi tiết lộ ra ngoài, chính hắn cũng phải chết.
Nhất định phải giả bộ như không biết.
Trong lòng đưa ra quyết định, Phó Thanh Dã nhu hòa cười cười, đỡ Lạc Khánh Phượng lên, thấp giọng nói:
"Lạc tiểu thư không cần đa lễ, phụ thân ngươi và sư tôn của ta chính là lão hữu, nếu như triều đình quả thực có can đảm làm ra hành vi như thế, vậy đó chính là địch nhân của tông môn thiên hạ chúng ta, đợi ngày mai Phó mỗ sẽ lập tức yết kiến Vạn trưởng lão."
Lạc Khánh Phượng nghe vậy đôi mắt sáng mang ý cười:
"Vậy Khánh Phượng đa tạ Phó huynh."
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong sương phòng lầu các trở nên nhu hòa.
Phó Thanh Dã áp chế sát ý trong lòng, buông lỏng đôi tay trắng nõn của nữ tử ra, ngược lại đi tới bồ đoàn bên cạnh bàn thấp làm bằng đàn mộc ngồi xuống:
"Đúng rồi, Lạc tiểu thư, ta nhớ Kiếm Thành huynh hình như cùng ngươi lớn lên?"
"."
Lạc Khánh Phượng bỗng nhiên trầm mặc, buông thõng tầm mắt không đáp.
Trong loạn quân, tiếng kêu "giết" rầm trời, hình tượng hắn máu me đầy mặt lại nở nụ cười để nàng đi trước dường như đã khắc vào cốt tủy.
Lúc làm lễ nhược quán hắn đã nói qua với nàng, hắn, nguyện ý vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả cái chết.
Không nghĩ tới hôm nay lại thật sự biến thành sự thật.
Phó Thanh Dã thấy được thần sắc trên mặt nàng, yếu ớt thở dài, trầm mặc lấy ra một bầu rượu, hai cái chén đồng, tự rót cho mình một chén, nhẹ nhàng uống vào:
"Lạc tiểu thư ngươi cũng không cần quá thương tâm như vậy, ngươi còn có thể còn sống sót hẳn là điều mà Kiếm Thành huynh muốn thấy. Hơn nữa chỉ có sống sót, chúng ta mới có cơ hội báo thù."
Lạc Khánh Phượng đi đến một bên khác của bàn thấp, ngồi quỳ chân xuống, mấp máy môi miễn cưỡng cười một tiếng:
"Tông môn nguy vong, sao có thể để ý đến tư tình nữ nhi."
Bên trong cặp mắt đào hoa của Phó Thanh Dã hiện lên một vòng thương tiếc, không chút dấu vết đổ đầy chung rượu trước mặt nàng, thở dài sâu kín nói:
"Xem ra lời đồn đại đại nạn của đương kim Thánh thượng sắp tới là sự thật, nếu không, triều đình cũng không có khả năng lại vội vàng như thế."
Lạc Khánh Phượng liếc chén rượu một cái, ngón tay thon dài nhấc chén rượu lên, đưa đến bên miệng.
Phó Thanh Dã không nhìn nàng, sắc mặt ngưng trọng tự rót tự uống, đợi đối phương uống chén rượu độc vào.
Mà ngay khi phần môi đỏ của Lạc Khánh Phượng chạm nhẹ lên chén, một thanh âm minh nhuận bỗng nhiên vang lên trên sân thượng bên ngoài phòng nhỏ:
"Thanh Dã, ra đây."
"."
Động tác Lạc Khánh Phượng trì trệ.
"."
Trong lòng Phó Thanh Dã chợt lạnh.
Đối mặt trong chớp mắt, Phó Thanh Dã chậm rãi đứng lên, cười với Lạc Khánh Phượng nói:
"Sư tôn Phó mỗ tới, cùng nhau ra ngoài gặp?"
Đôi mắt Lạc Khánh Phượng lấp lóe, đặt chén rượu xuống, gật đầu, đồng thời đứng dậy:
"Khánh Phượng quả thật đã lâu không gặp qua Lưu tiền bối hắn."
Dứt lời, Phó Thanh Dã thu dọn bầu rượu và chén rượu, trong lòng nặng nề cùng với Lạc Khánh Phượng đi ra ngoài lầu các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận