Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 844: Ta biết

Hừ nhẹ một tiếng, thân hình của Thiên Diễn lơ lửng bay lên, đủ cao ngang bằng Hứa Nguyên, chân trần chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, con ngươi híp lại:
"Đồ vật càng dễ dàng có được sẽ càng không trân quý, túng dục sẽ khiến cho tình cảm nhanh chóng khô héo, mà khống chế dục vọng mới có thể khiến cho tình cảm vĩnh cửu."
Nghe những lời này, Hứa Nguyên cười cười, nhỏ giọng hỏi dò:
"Lời này, ngươi là nghe ai nói?"
Thân hình Thiên Diễn trực tiếp lướt qua từ bên người của hắn, mang theo một trận mùi thơm ngát, sau lưng truyền đến thanh âm thanh thúy mang theo một chút trêu tức:
"Ai nói?"
Hứa Nguyên quay người nhìn bóng lưng thiếu nữ bước đi giữa không trung về phía giường lớn, đưa tay chỉ chỉ chính mình, biểu lộ có chút cứng ngắc:
"Là ta?"
Thiên Diễn dừng thân hình, nghiêng đầu, lộ ra bên mặt hoàn mỹ, mắt ngậm lãnh ý:
"Ta quên mất, nhưng đúng là có người nào đó đã chủ động ở trước mặt ta đắc chí những lời tâm đắc của đăng đồ tử này."
"."
Hứa Nguyên chậc lưỡi, ánh mắt có chút cổ quái.
Hắn sẽ làm ra loại chuyện ngu xuẩn này? Hắn sẽ ở trước mặt nữ nhân của chính mình mà đắc chí loại chuyện này?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Loại hành vi muốn chết này, căn bản không giống chuyện chính mình có thể làm ra được. Sẽ không phải do huyễn cảnh kia khiến hắn biến thành tên ngu ngốc a?
"Đừng thất thần."
Thanh âm Thiên Diễn truyền đến, Hứa Nguyên ngoái nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ kia đã ngồi xuống trên giường lớn, hai tay chống phía sau lưng, vểnh chân lên bắt chéo, chân trần trắng nõn như phấn óng ánh nhoáng qua một cái trên không trung:
"Nếu như ngươi muốn biết vì sao, cứ tu Thần Hồn Thiên ta truyền cho ngươi, tất nhiên sẽ biết vì sao."
Nói đến đây, Thiên Diễn dường như nghĩ tới điều gì, vô thức liếc qua giường lớn sau lưng, khuôn mặt trắng noãn bỗng nhiên nổi lên một trận đỏ ửng mất tự nhiên.
"."
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên đột nhiên cảm giác có chút buồn cười. Hắn thế mà bị Thánh nữ ván giặt đồ này bạo sát, thật sự là mất mặt.
Nhưng trải qua đối thoại lần này, hắn ngược lại cũng đã nghĩ thông mục đích Thiên Diễn nói những lời này.
Nhìn ngây ngây ngốc ngốc, nhưng vẫn là có chút ít tâm cơ.
Lại là hứa hẹn, lại là câu lên hiếu kì của hắn, cuối cùng còn lộ ra loại thần sắc xuân sắc ngang nhiên kia.
Mà mục đích làm những chuyện này chỉ là muốn cho hắn nhanh chóng nhớ lại đoạn quá khứ của hắn và nàng kia.
A, nữ nhân ngớ ngẩn.
Nhìn dáng vẻ nàng ngồi bên giường ra vẻ vũ mị, trong lòng Hứa Nguyên không tự giác nổi lên một trận mềm mại, chậm rãi đi đến bên giường.
Thiên Diễn nhìn thấy một màn này, ánh mắt trong nháy mắt cảnh giác:
"Hứa Trường Thiên, ta cảnh cáo ngươi, đừng nghĩ đến những thủ đoạn kia của ngươi sẽ còn…."
Lời còn chưa dứt, Hứa Nguyên đã đi đến bên cạnh nàng, đánh gãy lời nàng:
"Ta biết."
Nói xong, hắn giơ ngón trỏ thon dài nhấc cái cằm trắng nõn của nàng lên.
Mưa gió đìu hiu lay động màn trướng, cuốn qua áo bào khô ráo của hai người.
Trong lúc đối mặt, ngón trỏ và ngón cái của hắn thuận thế nắm cằm nàng, sau đó từng chút từng chút cúi người xuống, nghiêng đầu hôn lên môi đỏ còn đang muốn nói mấy lời cảnh cáo của nàng.
Động tác của hắn rất chậm.
Chậm đến mức trong mắt nàng giống như là rùa bò.
Nhưng Thiên Diễn phát giác thân thể của mình trong thời khắc này giống như bị thêm chữ chân ngôn "Định".
Không thể động đậy mảy may, cũng không mảy may muốn động đậy.
Tròng mắt màu vàng óng kia khẽ chớp, cứ như vậy trơ mắt nhìn nam tử trước mắt hôn lên môi của nàng.
Khi đôi môi quen thuộc của hắn tiếp xúc môi nàng trong chớp mắt, con ngươi Thiên Diễn trong nháy mắt trợn to.
Nàng phát hiện thân thể của mình theo bản năng hơi run rẩy, hai tay chống trên giường hơi siết chặt vải trải giường.
Lúc răng môi tương giao bị động tác tham lam của hắn cắn nuốt, sinh ra một tia tình cảm ngọt ngào lan tràn trong tim.
Thiên Diễn bỗng nhiên cảm giác đầu óc của mình rất loạn.
Thần hồn Diễn Thiên đã không thể chống cự hỗn loạn.
Rõ ràng đã nghĩ kỹ, vì sao lại biến thành dạng này rồi?
Nếu như tên vương bát đản này muốn tiến thêm một bước, nàng có muốn cự tuyệt hay không?
Nếu để cho tên vương bát đản này dễ dàng đạt được nàng như vậy, về sau hắn có thể lại giống như trong huyễn cảnh hay không.
Theo nụ hôn sâu của hắn, bên trong mắt vàng trong suốt của Thiên Diễn mang theo một chút mê ly.
Mà thời điểm lúc nàng đang không biết phải làm sao, chợt phát hiện nam tử trước người lui về sau một bước.
Thoáng có chút không hiểu ngước mắt nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt cười nhẹ nhàng của đối phương.
Hắn nhìn nàng, ý cười cởi mở:
"Thánh nữ của chúng ta thế nhưng vừa mới nói, càng dễ dàng có được sẽ càng không trân quý, hiện tại đã quên rồi?"
Thiên Diễn thu liễm tâm thần mê loạn, giơ tay lên xoa xoa khóe môi, bởi vì lo lắng nên bị nhìn ra sơ hở, cúi đầu không nhìn hắn:
"Nếu ngươi dám tiếp tục, ta liền thiến ngươi."
Nghe vậy, Hứa Nguyên ra vẻ sợ hãi lui về sau nửa bước, sau đó bật cười một tiếng, đưa tay đè xuống đầu của nàng:
"Vậy ngươi chuẩn bị thành thủ tiết rồi?"
Thiên Diễn ngước mắt trừng mắt liếc hắn một cái:
"Chí ít có thể khiến ngươi thành thật một chút."
"Xùy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận