Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 764: Hoàng thượng phải chết

Lạc Vi bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhẹ nhàng ôm thiếu nữ bên cạnh vào trong ngực, giống như hồi nhỏ:
"Thanh Mặc. Sư phó ngươi chuyến này vào kinh rất nguy hiểm, cho nên hắn mới không muốn mang ngươi theo."
"Nguy hiểm?"
Con ngươi Nhiễm Thanh Mặc hơi trợn to lấp lóe hỏi:
"Là bởi vì Hoàng Thượng phải chết?"
Lạc Vi liếc qua phương hướng lúc đi đến, nói khẽ:
"Thanh Mặc, ngươi trời sinh tính tình thanh đạm, nhưng cũng nên biết được một vài chuyện, tông môn Bắc cảnh hàng năm lấy cớ là chống cự Man tộc và triều đình sẽ tìm Tông Minh yêu cầu một khoản chi tiêu lớn, bây giờ bọn hắn đã bị từ bỏ, bị hủy diệt đoán chừng chỉ là sự tình trong một hai tháng nữa, lại thêm chuyện Giám Thiên các xuất thế và ngày đại nạn của Lý Diệu Huyền sắp tới, đến lúc đó Đế An thành tất sẽ phải thấy máu chảy, ngươi đi theo lão đầu tử sư phó ngươi cùng nhau đến đó quá nguy hiểm."
Nhiễm Thanh Mặc rủ đầu xuống:
"Nhưng ta vẫn muốn đi."
"Đi gặp Hứa Trường Thiên kia sao?"
Lạc Vi cười.
Nhiễm Thanh Mặc gối đầu lên vùng cao ngất trước ngực sư nương, nắm chặt mép váy cuốn lên, trầm thấp nói:
"Còn có muốn chăm sóc sư phó, nguy hiểm như vậy, sư phó hắn… "
Lạc Vi nhịn không được cười lên, mắt ngậm từ ái, nhịn không được dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, nổi lên sưng đỏ:
"Ngươi nha đầu này."
"Ha ha ha ha ha!"
Một trận tiếng cười to đột ngột từ trong con đường nhỏ rừng trúc truyền đến.
Nhiễm Kiếm Ly lưng đeo cự kiếm sải bước ra, lúc hành tẩu râu tóc bạc trắng và áo bào tung bay theo gió, nếu không phải vì cự kiếm phía sau phá hư khí chất chỉnh thể thì thật giống như Kiếm Tiên hàng thế.
Lạc Vi ngoái nhìn, liếc mắt.
Nhiễm Kiếm Ly đi tới bên cạnh mẹ con hai người, nghiêng cự kiếm phía sau cắm vào thổ nhưỡng trên đất.
"Vừa mới tới đã nghe được lời này."
Vừa nói, hắn vừa tự mình ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con:
"Ừm, xem ra trong lòng Thanh Mặc, lão già ta vẫn là quan trọng hơn."
"Ngươi cút đi."
Lạc Vi nghiêng qua biểu tình dương dương đắc ý trên mặt trượng phu một chút:
"Còn dám nghe lén ta và Thanh Mặc nói chuyện, một tháng không cho phép vào phòng."
"."
Trầm mặc trong chớp mắt, Nhiễm Kiếm Ly trực tiếp lựa chọn nhảy qua cái đề tài này, một đôi tay lớn thô ráp đặt trên cái đầu nhỏ của Nhiễm Thanh Mặc vuốt vuốt:
"Thanh Mặc, nếu như ngươi thật sự muốn theo vi sư đến Đế An thành cũng không phải là không thể được."
Nhiễm Thanh Mặc ngước mắt, chớp mắt một cái.
Nhiễm Kiếm Ly thu tay lại sờ lên râu trắng dài trên cằm:
"Chỉ cần ngươi đột phá Nguyên Sơ trước khi vi sư đi, vi sư sẽ dẫn ngươi đi, thế nào?"
Nhiễm Thanh Mặc lại yên lặng thõng đầu xuống, tội nghiệp không nói lời nào.
Đột phá Nguyên Sơ quả thật rất khó…
Trong mắt sắc bén của Nhiễm Kiếm Ly lộ ra một vòng đau lòng, chần chờ nói:
"Vậy nếu không Dung Đạo cũng được? Sách, thực sự không được thì Thanh Mặc ngươi lấy băng linh kiếm ý… "
"Kiếm cách!"
Lạc Vi nhăn mày lại, trừng trượng phu một cái:
"Đến lúc đó nếu như thật sự phát sinh biến cố, ngươi và Thanh Mặc cùng một chỗ đến Đế An thành lại xảy ra chuyện, đây là muốn ta một mình sống hết đời trong cái trúc uyên các này a?"
Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy hô hấp hơi gấp rút, giương mắt nhìn về phía sư nương và sư tôn, đồng tử thanh tịnh không nhiễm bụi trần lướt qua một tia khủng hoảng.
Nàng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của sư nương.
Sư phó…
Là mang theo tử chí vào kinh thành.
Lạc Vi và Nhiễm Kiếm Ly liếc nhau, truyền âm mắng:
"Ngươi nói lung tung cái gì?"
Ánh mắt thâm thúy trong hốc mắt Nhiễm Kiếm Ly mang theo vẻ vô tội:
"Không phải chứ, đây không phải là chuyện ngươi đang nói sao?"
Mặt Lạc Vi không đổi sắc, truyền âm mang theo vẻ tức giận:
"Chúng ta đã thống nhất xong sẽ không nói cho Thanh Mặc việc này, ngươi không đề cập tới, ta sẽ nói chắc?"
Sắc mặt Nhiễm Kiếm Ly cũng không thay đổi, tự mình truyền âm:
"Lão già ta không phải cũng cho phép sao, dù sao Thanh Mặc nàng nhất thời quá nửa cũng không làm được a. "
Soạt ——
Thanh âm chân trần ra khỏi làn nước nhẹ nhàng vang lên trong bờ hồ, thiếu nữ ngồi giữa hai người yên lặng đứng lên.
"."
Lạc Vi nghiêng qua hắn một cái.
"."
Nhiễm Kiếm Ly ngượng ngùng cười cười.
Ba người trầm mặc, Nhiễm Thanh Mặc xoay người nhặt vớ lụa và giày sen lên ôm ở trước ngực, cầm theo mặc kiếm, thấp giọng nói:
"Sư phó, sư nương, ta tu luyện trước, ta… ta nhất định sẽ đạt được Dung Đạo."
Dứt lời, trong cái nhìn chăm chú của vợ chồng hai người, thiếu nữ không quay đầu lại đi thẳng vào chỗ trúc lâu, sau đó "Phanh" một tiếng, đóng cửa lại.
Trầm mặc thật lâu, Nhiễm Kiếm Ly bỗng nhiên siết chặt nắm đấm.
Trong im ắng, u đầm to lớn trước mắt đột ngột bị kiếm khí vô hình cắt toàn bộ thành hai nửa, lộ ra đáy hồ u ám thâm thúy.
Trên mặt Nhiễm Kiếm Ly lộ rõ đau lòng trong mắt, nghiến răng nghiến lợi:
"Tiểu Vi, lão phu tới đế kinh nhất định phải đánh tên tiểu vương bát đản kia một trận, Hứa n Hạc dám cản lão tử, ngay cả hắn cũng phải đánh."
Lạc Vi giận trượng phu:
"Chuyện này có liên quan gì tới tên tiểu tử họ Hứa kia?"
Nhiễm Kiếm Ly thở ra một hơi, chỉ về phương bắc:
"Nếu không phải Thanh Mặc muốn đi tới đế kinh để gặp tiểu tử kia, hiện tại nàng sẽ biết việc này sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận