Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1069: Mặt Nạ Da Người Mới

Có lẽ để bức vương Hứa Trường Ca kia làm người thừa kế có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Chí ít, Hứa Nguyên không cho rằng lấy tâm tính của đại ca sẽ nương tay để bụng đối với loại chuyện này, càng sẽ không bởi vì tính mạng của ngàn vạn thứ lê mà dao động quyết định của mình.
"Hô..."
Hứa Nguyên thở ra một hơi thật dài, kéo cái ghế ở một bên đặt mông ngồi xuống đối diện lão cha.
Hứa Ân Hạc nhìn sắc mặt tam tử đã dần dần bình tĩnh lại, hỏi:
"Lần đầu tiên tiếp xúc sự tình như thế này, cảm giác thế nào?"
Hứa Nguyên tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn qua trần nhà tinh xảo trong thư phòng kia:
"Không quá dễ chịu, thậm chí có chút muốn vứt vị trí này cho Hứa Trường Ca tới làm"
Nghe được câu trả lời này, tóc mai đã điểm vài sợi tóc bạc của Hứa Ân Hạc run rẩy, trên khuôn mặt mang theo một chút nếp nhăn nhưng lại không toát ra bất luận vẻ ngoài ý muốn nào, ngược lại khóe môi bộc lộ một vòng ý cười:
"Nếu như quá mức lãnh huyết, vậy sẽ quên đi rất nhiều thứ"
Vừa nói, Hứa Ân Hạc tiện tay cầm lấy một phần hồ sơ khác, một bên lật xem, một bên ấm giọng nói: "Nhìn những chuyện này, vi phụ cũng sẽ không thoải mái, nhưng nếu muốn tiếp tục đi tiếp, vậy nhất định phải tiếp nhận, cũng phải nhẫn nại, chờ đợi cơ hội.
Nói đến đây, Hứa Ân Hạc bỗng nhiên giương mắt, đôi mắt thâm thúy lóe lên một chút từ ái rồi biến mất, ấm giọng nói:
"Nếu như Trường Thiên thật sự không muốn, vi phụ cũng sẽ không cưỡng cầu"
Nghe lời này của lão cha, khóe môi Hứa Nguyên cũng bộc lộ một vòng ý cười, thuận miệng nói:
"Cha, Hoàng tộc người ta đã vì hoàng vị mà đánh cho óc chó cũng rớt ra rồi, tại sao ta cảm giác vị trí trưởng tử của tướng phủ ta lại giống như biến thành một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy chứ?"
Trong đôi mắt như chim ưng của Hứa Ân Hạc lóe lên một vòng buồn cười:
"Trường Ca và Hâm Dao đều cung cung kính kính đối với vi phụ, ngươi ngược lại không có chút nào câu nệ lễ pháp."
Hai tay Hứa Nguyên nắm thành một đám:
"Ta là bộ dạng như thế nào phụ thân ngươi còn không rõ ràng sao?"
Nói xong, ánh mắt Hứa Nguyên nhìn sang giá sách cất giữ tranh chữ của lão cha.
"Bất cần đời, cũng có chỗ tốt của bất cần đời"
Hứa Ân Hạc buông hồ sơ trong tay xuống, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ gõ bàn:
"Đại ca ngươi quá mức câu nệ lễ pháp, nếu như sau này hắn tiếp nhận tướng phủ, sẽ chỉ rập khuôn con đường của vi phụ, nhưng con đường này của vi phụ có lẽ không thích hợp với hắn.
"Về phần Hâm Dao, những tông môn kia chỉ sợ đều chờ mong có thể làm cho nàng tiếp nhận tướng phủ. Nếu là nhị ca ngươi..."
Nói đến đây, lời nói Hứa Ân Hạc im bặt dừng lại, đôi mắt ảm đạm, trên mặt mang theo một chút nếp nhăn phỏng phất như trong nháy mắt già nua đi rất nhiều.
"Cho nên, vẫn chỉ có mỗi ta chứ sao"
Hứa Nguyên lắc đầu, nửa đùa nửa thật cười khẽ một tiếng:
"Sự tình mà phụ thân ngài muốn làm, ta đại khái cũng rõ ràng, ta cũng nguyện ý tiếp tục con đường của ngài sau đó, nhưng ta cần một chút thời gian để thích ứng"
Thần sắc Hứa Ân Hạc thu liễm rất nhanh, nhưng ảm đạm trong mắt vẫn tồn tại như cũ, nói khẽ:
"Vi phụ hẳn là có thể đi được hơn phân nửa con đường này, chỉ là thời điểm kết thúc công việc chỉ sợ phải giao cho các ngươi"
Hỏng.
Hứa Nguyên bỗng nhiên cảm giác lão cha này lại bắt đầu treo cờ, lập tức lên tiếng nói sang chuyện khác:
"Phụ thân, Lý Diệu Huyền đại khái còn bao lâu sẽ chết?"
Hứa Ân Hạc nghe vậy lông mày hơi nhướng một cái, nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.Hắn biết tam tử này quen nói chuyện trực tiếp, nhưng loại chuyện này tối thiểu cũng phải tránh né loanh quanh một chút.
Than nhẹ một tiếng, Hứa Ân Hạc thấp giọng hỏi ngược lại:
"Ngươi muốn biết chuyện này làm gì?"
"Sớm chuẩn bị một chút.
Hứa Nguyên dứt lời, nhu hòa trong mắt lão cha khi đối diện vừa nãy biến mất, khí thế âm lệ bàng bạc trong nháy mắt đè xuống về phía hắn.
Hứa Nguyên.
Thanh âm Hứa Ân Hạc rất nhẹ, nhưng không thể nghi ngờ:
"Sự tình của Hoàng tộc, ngươi không cần dính vào"
Áp lực như núi cao vọt tới, Hứa Nguyên chống đỡ áp lực, cười cười hơi có vẻ chật vật nói:
"Cha, ta nói thế nào đi nữa thì cũng coi như phò mã Hoàng tộc, việc này tính ra đối với ta là chuyện người trong nhà"
Hứa Ân Hạc nghe mấy lời lợn chết không sợ bỏng nước sôi này, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, thu liễm khí thế: "Được rồi, ngươi đang lo lắng Lý Diệu Huyền trước khi chết sẽ động thủ đối với vi phụ?"
Hứa Nguyên há mồm muốn phủ nhận, nhưng nhìn ánh mắt lão cha kia, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Hứa Ân Hạc mỉm cười, ngước mắt nhìn phương hướng Thành Cung một cái, ánh mắt phảng phất xuyên thấu qua hết thảy:
"Trường Thiên, dựa vào Lý Diệu Huyền vẫn không giết được ta"
"Thế nhưng mà..."
"Không có thế nhưng Hứa Ân Hạc đánh gãy lời nói Hứa Nguyên, ánh mắt khẽ dời, một đống phong thư sắp xếp gọn gàng bị hắn dời sang bên cạnh:
"Hồ sơ ngươi cũng đã xem hết, đây là thư tín lúc trước ngươi đi Bắc cảnh nha đầu Lý Quân Vũ kia gửi cho ngươi, tự mình trở về phòng xem một chút đi.
Hứa Nguyên biết đây là đối phương muốn tiểu tử hắn xéo đi, yên lặng tiếp nhận phong thư sau đó muốn rời khỏi thư phòng.
Nhưng mà đi được hai bước, hắn lại bị gọi lại, đảo đôi mắt, vừa vặn nhìn thấy một cái hộp gấm trôi nổi đi qua. Hứa Ân Hạc nhìn tam tử, trong mắt mang theo ý cười:
"Vi phụ biết ngươi sẽ không chịu ngồi yên, đây là mặt nạ da người mới nhất mà Khương Hà bên kia vừa mân mê ra, bên trong có thân phận mới của ngươi, nếu như muốn ra ngoài thì dùng nó, nhưng nhớ kỹ không được ra khỏi kinh thành"
Hứa Nguyên tiếp nhận hộp gấm, hơi chần chờ:
"Ta nhớ rõ thứ này "Yên tâm, dưới Thánh Nhân sẽ không có người nào có thể nhìn ra vật này, Thánh Nhân cũng cần vận công mới có thể nhìn ra được.
1044 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận