Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 742: Không phải

Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Diễm gợn lên, mang theo vẻ cười cợt, liếc hắt một cái: “Nếu như ngươi không muốn đi qua, vậy thì thôi, đến lúc đó cũng đừng có hoài nghi bản cung giấu đồ của ngươi”.
Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng: “Khục. Đã nói trước rồi, không phải là ta không tín nhiệm nàng”.
“Làm bộ làm tịch”
Lý Thanh Diễm liếc mắt một cái, lập tức mang theo Hứa Nguyên cùng thả người nhảy tới bên cạnh thi thể của Man Vương.
Mà chỉ trong chớp mắt ngay khi tới gần, Hứa Nguyên đột ngột nhíu mày.
Bởi vì tu vi, lúc trước cách quá xa nên nhìn không rõ, hiện tại đến tận nơi thị sát thì hắn mới phát hiện thi thể Thánh Nhân của Man Vương cứ như vậy mà bắt đầu thối rữa...
Sách cổ có ghi chép lại, thi thể Thánh Nhân có thể bất hủ ngàn năm, mà bây giờ mới có mấy ngày?
Hứa Nguyên vô ý thức nhìn về phía Lạc Hi Nhiên: “Hi Nhiên, đây là? ??”
Lạc Hi Nhiên đứng sát cạnh thi thể, nhìn chằm chằm vào thi thể thối rữa này, giọng nói rất nhẹ: “Hậu thủ của hắn”.
Hứa Nguyên suy tư trong giây lát, bỗng nhiên nhớ ra có bí pháp tà thuật có thể luyện chế thi thể người khác, hạ giọng nói: “Cũng đúng, thân thể Võ Đạo Thành Nhân của Man Vương rất mạnh mẽ, một khi bị chúng ta dùng thủ pháp đặc thù luyện chế thành thi khôi...”
“Không phải”
“Hả?”
“Ta nói không phải”
Lạc Hi Nhiên quay đầu nhìn vào Hứa Nguyên, lắc đầu nhẹ nhàng: “Nhất kình lạc, vạn vật sinh. Trước khi chết, vị Man Vương này không để lại bất kỳ hậu thủ có tính sát thương nào khác, mà dùng hết thánh nguyên của mình tản mát khắp nơi của phiến đại địa này”.
Lý Thanh Diễm khẽ nhăn mày, hạ giọng nói: “Bản cung từng thấy qua loại thủ đoạn này trong một cuốn sách cổ, tông môn thiên hạ của thời gian trước, rất nhiều thánh nhân khi hao hết thọ nguyên, vào thời điểm tọa hóa, đều sẽ tản đi toàn bộ tu vi dung nhập vào trong bí cảnh của tông môn để tẩm bổ vạn vật, nuôi ngược lại tông môn đã dung dưỡng cả đời”.
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Lạc Hi Nhiên: “Tiền bối, ý của ngươi là như vậy đúng không?”
Lạc Hi Nhiên gật gật đầu, nhìn về phía Thánh Thành Man Tộc đổ nát: “Lực lượng của một vị Thánh Nhân thì không có cách nào để thay đổi hoàn toàn được mảnh đất tối tăm này, nhưng ít nhất... cũng có thể mang đế một tia hy vọng cho nơi này”.
Lý Thanh Diễm chậm rãi ngoái đầu nhìn vào thi thể ngăm đen đã mục nát ở trên mặt đất.
Lớp sừng không còn, gai nhọn không còn, thân hình từng rất to lớn giờ phút này đã có những hố trũng sâu xuống, chỉ còn lại máu tươi màu hoàng kim giữ lại được chút thần vận còn sót lại của Thánh Nhân.
Nhìn chăm chú mấy hơi thở, từ từ thở dài, giọng của Lý Thanh Diễm như đang nỉ non: “Mặc dù đã chết, nhưng vẫn muốn trải đường cho tộc nhân của mình. Ài... đây coi như là hoàn thành lý tưởng cả đời của ngươi”.
Nghe hai nàng nói chuyện, Hứa Nguyên đã hiểu được đại khái thế cục hiện tại, nói: “Đáng tiếc, Man Vương có thể coi như là một vị vương tử rất tốt, ít nhất là đối với con dân của hắn”.
Trong mắt Lý Thanh Diễm lộ ra ý cười, hạ giọng nói: “Quả thật đáng tiếc”.
Đứng trên lập trường của Man Vương, Lý Thanh Diễm cũng rất khó có thể nói rằng mình sẽ làm tốt hơn hắn, bởi vì thực lực của Man Tộc và Đại Viêm là không cùng một cấp bậc.
Trên chiếu bạc, người thắng ăn tất sạch tất cả mọi thứ trên đó. Man Vương dùng tiền đặt cược cả đời, nhưng vẫn không có cách nào kéo gần khoảng cách thực lực giữa hai bên.
Trong lúc nói chuyện, đồng tử đen láy của Lý Thanh Diễm dâng lên một ngọn lửa đỏ hồng, một tia lửa bắt đầu lượn lờ giữa năm ngón tay thon dài của nàng.
Ngọn lửa đạo uẩn phảng phất như là có thể thiêu cháy tất cả, chiếu sáng hết thảy mọi thứ xung quanh.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng này, Hứa Nguyên sửng sốt hỏi một câu: “Ngươi định?”
Lý Thanh Diễm nhìn lại, ánh mắt bình thản: “Đây coi như là sự tôn trọng cuối cùng mà bản cung có thể giành cho hắn”.
Dứt lời. Không một tiếng động. Ngọn lửa đạo uẩn phiêu phù hạ xuống.
Nếu như Xi Man đã muốn lấy thân thể Thánh Nhân của chính mình ra giành một tia hi vọng cho tàn đảng Man tộc ở bên trong cực hắc chi địa này, làm địch nhân như vậy, Lý Thanh Diễm nàng tất nhiên muốn phá hư mưu đồ này của hắn.
Chém tận giết tuyệt, là kính ý lớn nhất đối với địch nhân.
Thi thể Xi Man lập tức bị ngọn lửa bao khỏa, nguyên khí xốc xếch chung quanh cũng bởi vậy mà trở nên cuồng bạo.
Một khắc đồng hồ sau, Man Vương Xi Man triệt để tiêu tán khỏi thế gian giữa tòa Thánh Thành mà hắn thành lập.
Ba người nhất thời im ắng.
Nói thật, mặc dù giao tế cũng không tính là nhiều, nhưng Hứa Nguyên kỳ thực rất bội phục vị dị vương Man tộc Xi Man này.
Cho dù lập trường không đi cùng nhau nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến thưởng thức của hắn với vị dị vương Man tộc này.
Tài tình, thao lược, và lý tưởng đến chết cũng không đổi.
Toàn bộ chiến trường Bắc Cảnh nếu như không có loại vũ khí thiên tượng như Vân Khí Đạn này xuất hiện, tổng cộng sáu mươi vạn đại quân triều đình Đại Viêm và tông môn có khả năng thật sự bởi vì trận bão tuyết từ trên trời rơi xuống này khiến cho đoạn tuyệt đường lui mà triệt để tan tác.
Thiên thời địa lợi đều nằm trong tay, đáng tiếc nước cờ đi sai thì kết cục thất bại khó mà tránh khỏi.
Nếu không Xi Man có khả năng thật sự từ một quân cờ bất ngờ không tính trước được này mà trở thành một tôn kỳ thủ thống trị một phương thế giới.
Đương nhiên, nếu như không có Vân Khí Đạn xuất hiện trên thế giới này, hai vị lão cha ở đế kinh kia vẫn sẽ đánh trận chiến diệt tộc này hay không vẫn không biết được.
Nhưng bội phục thì bội phục, sờ thi thể thì vẫn phải sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận