Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1048: Ta biết

Kiếm khí đầy trời cứ như vậy rơi xuống, nhưng Phượng Cửu Hiên lại không hề tránh đi, những kiếm khí như nét mực mang theo khí tức khủng bố chém xuống mắt đất khiến cho vùng phế tích gần mười trượng xung quanh gần như được san bằng thêm một lần nữa!
Mà cùng với luồng kiếm khí cuối cùng hạ xuống, Phượng Cửu Hiên nhẹ nhàng đạp xuống mặt đấy, chỉ trong tức khắc lướt qua trăm trượng, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Hứa Nguyên.
Hắn nhìn vào gương mặt quen thuộc kia ở khoảng cách rất gần, giọng nói rất nhu hòa:
“Trường Thiên, dường như hiện tại năng lực chịu đòn tiến bộ không ít, để cho ngươi nhanh chóng mất đi năng lực phản kháng"
Vừa dứt lời.
Phượng Cửu Hiên nhẹ nhàng đưa tay lên, tạo thành nắm đấm ấn lên ngực Hứa Nguyên, mỉm cười với hắn: “Ta cũng chỉ có thể nghiêm túc”.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Chợt phát ra kình lực.
“Oànhhh!!"
Ngay sau khi rót lực lượng vào, Hứa Nguyên lại bị đánh bay ra ngoài.
Chi là, so với lần trước, lần này đây hắn bay được rất xa, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Người bay ở phía trước, hồn đuổi theo phía sau. Trong chớp mắt, thân hình của hắn bay ngược ra ngoài gần mười dặm, vút qua mảng phế tích rộng lớn, rồi đập xuyên qua tường thành dày nặng của huyện Huệ Châu, cuối cùng găm vào một khe núi ở ngoài thành mới dừng được đà bay!
Sau một kích, Phượng Cửu Hiên cũng không lựa chọn chạy tới ngay lập tức, mà giương mắt nhìn vào Lâu Cơ đang đứng giữa không trung, lạnh nhạt truyền âm:
“Lâu Cơ, có khả năng Trường Thiên muốn chạy trốn. Trước tiên ngươi đi đến phủ Tư Đô chuẩn bị một chút, nơi đó có kho chứa dược liệu lớn nhất tại Kinh Bắc Châu của Tướng quốc phủ chúng ta. Ta sẽ ép khô những năng lượng cổ quái ở trong thể nội của Trường Thiên rồi mang hắn tới tìm ngươi”.
Lâu Cơ nghe xong, hơi gật đầu, nhắc nhở lại:
“Được. Nhưng nhớ ký không cần làm tiêu hao hết, hiện tại sinh mệnh của Trường Thiên hoàn toàn là dựa vào những năng lượng cổ quái kia để duy trì"
“Yên tâm. Ta biết"
Dứt lời, Phượng Cửu Hiên chậm rãi bay về phía Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sau khi mình trúng một quyền này của đối phương, cứ như vậy mà mình xuất hiện ở nơi này, hơn nữa thân thể hắn dường như hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Theo bản năng mà cụp mắt nhìn vào thân thể của mình, toàn bộ cơ thể và tứ chi đã biến hình vặn vẹo.
“Rắc rắc... kẽo kẹt"
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, một đợt âm thanh rợn người của xương cốt ma sát với nhau và máu thịt đang xột soạt sinh trưởng vang lên nhẹ nhàng. Ngay lập tức, thân thể của hắn được một loại lực lượng không biết tên chữa trị rất nhanh chóng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi cỡ mấy hơi thở, lại một lần nữa hắn khôi phục lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Nhưng điều này cũng không làm cho hắn cảm thấy vui sướng một chút nào, mà trong lòng lại có phần phiền não.
Những thức ăn mà mình ăn từ lúc trước đã bị tiêu hóa đi rất nhiều.
Ánh mắt như xuyên thấu qua hư không, nhìn về phía nam tử áo trắng đang bay tới chỗ mình với tốc độ không nhanh không chậm, lần đầu tiên trong đôi mắt của Hứa Nguyên sinh ra ý niệm muốn trốn.
Gã nam tử bạch y này nếu ăn được thì rất ngon, chỉ cần ăn tươi được hắn, bản thân mình sẽ tạm thời no bụng, nhưng rất đáng tiếc, hiện tại dường như hắn không thể ăn được đối phương.
Còn đánh nữa, chỉ sợ mình sẽ trở nên rất đói... rất đói...
Suy nghĩ rất là lý trí cứ quanh quẩn trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn là cảm giác đói khát nguyên thủy chiếm thế thượng phong, Hứa Nguyên quyết định thử lại, nếu không được thì hắn sẽ lập tức chạy trốn.
Thầm nghĩ như vậy.
Hứa Nguyên nắm chặt quỷ đao liễu mộc, bàn tay hơi siết chặt, khí cơ ở quanh thân đột ngột tăng vọt, ngay sau đó vung ra một kiếm mạnh nhất hướng tới nam tử áo trắng đang bay đến, cũng là một kiếm đã từng đánh vào nữ nhân được bao bọc trong quả cầu ánh sáng lúc trước.
Trong một chớp mắt, tựa như vĩnh hằng.
Nơi kiếm khí vô hình đi qua, cây cối đảo điên, tường thành cao ngất ở nơi xa cứ như vậy bị cắt ngang, rồi lập tức quét đến trước người của nam tử áo trắng kia.
Nhưng ngay khi Hứa Nguyên cho rằng mình đã thành công.
"Kenggg"
Một âm sắc của kiếm rút khỏi vỏ vang vọng cả bầu trời.
Động tác phi hành của Phượng Cửu Hiên đột ngột dừng lại, rút kiếm Thanh Uyên ra một nửa, chắn ở trước mặt.
Kiếm khí vô hình mạnh nhất của hắn cứ như vậy lại bị một nửa lưỡi kiếm lộ ra bên ngoài đè xuống, mà chỉ vẻn vẹn gây ra một làn gợn sóng cho đũng quần đối phương.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, não hải hỗn độn của Hứa Nguyên chỉ còn lại duy nhất một ý niệm.
Chay.
Chạy ngay.
Ý niệm này với mới lóe lên, chỉ trong chớp mắt sau đó, thân hình của hắn đã biến mất tại chỗ ngay lập tức, lần nữa xuất hiện lại là ở vị trí cách đó ngoài trăm trượng, liên tục thuấn đi chớp chớp lóe lóe như là không cần nguyên khí. Ngay sau đó, hắn đã chạy được mười dặm.
Mà ngay khi quá trình chạy trốn bắt đầu, một bên chạy nhanh, một bên thuấn di, không biết chạy trong thời gian bao lâu, không biết chạy được khoảng cách bao nhiêu, mãi đến khi cảm giác đói khát càng ngày càng nghiêm trọng truyền đến không ngừng, tốc độ của hắn mới dần dần chậm lại, thân hình dừng ở một bên sườn núi. Đứng trên sườn núi.
Hứa Nguyên ngoảnh đầu nhìn về phía huyện Huệ Châu, đôi mắt đen như mực mang theo vẻ phẫn nộ âm trầm.
Đợi đến khi hắn có thể hoàn toàn ăn no, nhất định phải một lần nữa đi tìm nam tử áo trắng kia, sau đó xé nát tách rời từng phần từng phần của thân thể tên kia.
1096 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận