Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 821: Dự liệu được

Lý Thanh Diễm cười nhẹ vỗ tay, thấp giọng nói:
"Phân tích của Trường Thiên ngươi ngược lại có mấy phần đạo lý, về phần loại dụng ý thứ ba và thứ tư thì sao?"
"."
Nghe thấy lời nói ấy, Hứa Nguyên không nói gì thêm, chỉ an tĩnh nhìn cặp mắt phượng của nàng.
Đối mặt không nói gì, đôi mắt đẹp của Lý Thanh Diễm híp lại:
"Trường Thiên, ngươi là muốn nói, loại dụng ý thứ ba và thứ tư của phụ hoàng bản cung là muốn nhằm vào tướng phủ ngươi? Nhưng bản cung cho rằng phụ hoàng hắn hẳn không phải là người nhìn ngắn như vậy."
Lúc này tông môn điều động số lượng quân trận như thế tiến vào Bắc cảnh, muốn làm cái gì kỳ thật không cần nói cũng biết.
Bọn hắn muốn cho tông môn ba châu Bắc cảnh hi vọng, để bọn hắn dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại, sau đó triệt để đập nát ba châu Bắc cảnh, để lại cho triều đình một vùng phế tích.
Bố cục lần này nhằm vào Bắc cảnh đã tiêu hao của triều đình Đại Viêm vô số nhân lực và vật lực. Bây giờ Man tộc đã bị gạt bỏ, tinh nhuệ tông môn Bắc cảnh đang nghển cổ đợi giết. Ngay thời khắc này sắp có thể đoạt lấy tài nguyên từ tông môn Bắc cảnh để khôi phục thâm hụt nguyên khí lại nhấc lên nội đấu giữa Hoàng tộc và tướng phủ?
Chuyện này hoàn toàn là sắp thành lại bại. Hắc Lân quân và quân đội Hoàng tộc xung đột, vậy tất nhiên sẽ để cho Tông Minh đắc thủ.
"."
Thấy đối phương nói thẳng ra, Hứa Nguyên cũng ngồi thẳng người, cười nói:
"Chỉ là một loại suy đoán mà thôi. Mượn đao tông môn giết người của tướng phủ ta, sau đó vứt bỏ một tên hoàng tử vốn nên chết để bàn giao, chụp toàn bộ oan ức lên trên đầu Lý Chiếu Uyên và Tông Minh, không những có thể tiêu hao thực lực tông môn, lại khiến cho tướng phủ ta hao tổn nhân thủ."
Nói xong, Hứa Nguyên bắt đầu tách mấy ngón tay:
"Nhưng trong chuyện này còn có một chỗ tốt. Sau khi Tông Minh và tướng phủ ta sống mái với nhau, uy hiếp của Tông Minh ở Bắc cảnh cũng biến mất, tồn kho tông môn ba châu Bắc cảnh cũng thành vật trong bàn tay của triều đình.”
"Mà Hắc Lân quân của tướng phủ ta qua chiến dịch này ở Bắc cảnh tất nhiên thực lực sẽ bị hao tổn, dưới tình huống binh lực không đủ, số lượng tài nguyên tông môn Bắc cảnh bọn ta có thể tiếp thu tất nhiên là không bằng, này lên kia xuống, tướng phủ ta nếu ít đi thì tài nguyên Hoàng tộc các ngươi tất nhiên cũng nhiều lên…"
"Trường Thiên, hết thảy tất cả suy đoán của ngươi đều được xây dựng ở trên cơ sở Hứa tướng có thể chịu."
Nói đến đây, Lý Thanh Diễm bỗng nhiên đánh gãy Hứa Nguyên, ngữ khí đè thấp:
"Nếu như phụ hoàng ta làm như thế, Hứa công phản lại thì nên làm như thế nào?"
"."
Đôi mắt Hứa Nguyên nhíu lại.
Nói cũng đã nói ra rồi, hắn càng thêm không cố kỵ, khẽ cười một tiếng, nhưng nụ cười có chút châm chọc:
"Phụ thân ta không có khả năng phản, phụ hoàng ngươi chính là đã dự liệu phụ thân ta không thể phản trong lúc này nên mới có thể làm như vậy."
Có lẽ Hoàng đế sẽ quên đi lý tưởng năm đó, nhưng phụ thân sẽ không quên.
Đánh, vậy thì sẽ không thực hiện được lý tưởng.
Nhẫn, chờ sau khi ngươi chết, ta chỉnh hợp thế lực triều đình, đến lúc đó số trời chưa định.
Cho nên, phụ thân tuyệt đối sẽ không lựa chọn sử dụng bạo lực.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, ánh mắt sáng như đuốc:
"Thanh Diễm, ngươi hẳn là cũng biết thời gian còn lại của phụ hoàng ngươi đạ khái đã không còn nhiều, làm một đế vương có ý chí trung hưng, lúc lâm chung hắn hầu như sẽ vì hoàng thất Đại Viêm ngươi mà làm chút cân nhắc, chí ít không thể để cho hoàng thất Đại Viêm bị cắt đứt ở thế hệ này của hắn, a không, đứt ngay tại thế hệ này của hắn.”
"Vì điều này, sự tình gì hắn cũng có thể làm ra được, bởi vì đây là thuộc về trách nhiệm họ Lý Thiên gia của hắn."
"."
Dứt lời, im ắng.
Nàng nhìn hắn.
Thật lâu.
"Trách nhiệm?"
Nàng giống như cười cợt mà lẩm bẩm một câu, lập tức chậm rãi đứng lên, đi đến phía ngoài cửa, bước chân rất nhẹ, thanh âm rất thấp:
"Có lẽ là như vậy đi, nhưng trước khi tông môn hủy diệt, bản cung chỉ cần một ngày chưa chết, thì tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn nội đấu trong triều đình."
Hứa Nguyên nhìn bóng lưng áo trắng kia, hơi híp mắt lại:
"Vậy nếu phụ hoàng ngươi khăng khăng như vậy thì sao?"
"Đát "
Bước chân ngừng lại, Minh Văn Đăng trắng bệch trong phòng chiếu vào phía trên áo bào màu trắng của nàng như tắm trong ánh sáng.
Yên lặng nửa ngày, theo một tiếng cười khẽ, Lý Thanh Diễm chậm rãi ngoái nhìn về phía hắn, ngữ khí đạm mạc, mảnh chậm khinh nhu:
"Vậy thì để bản cung đến uốn nắn sai lầm của hắn."
Mưa rơi ngoài cửa sổ, tí tách rung động, nước mưa dọc theo sừng vểnh lên của mái hiên rơi xuống dưới nối thành một dải ngân châu.
Rời khỏi Bắc cảnh, phong hàn đã tán đi, thay vào đó là tiết trời cuối thu mưa dầm kéo dài.
Trong màn mưa vạn dặm, duy nhất chỉ có yêu thú phi hành đang bay trên không.
Lầu các cổ kính, đứng trước song cửa sổ nhìn xuống phía dưới, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh sông núi tuyệt mỹ được gột rửa trong màn mưa.
Rừng rậm dọc theo dãy núi chập trùng lan tràn đến cuối tầm mắt, từ trong rừng rậm che trời này lờ mờ có thể nghe thấy thanh âm một vài yêu thú đang gào thét.
Thu tầm mắt lại, trong tâm thần thanh thản, Hứa Nguyên dùng ánh mắt hài lòng nhìn về phía bố cục bày biện bên trong phòng mình.
Huân hương quý báu bằng tử đàn, lớp màn do tơ vàng tơ lụa chế thành, khay trà dùng xương rắn đúc thành hình mãng xà, hết thảy nhìn qua đều rất thuận mắt.
Lúc trước so sánh giữa Ưng Thú Sư và Huyền Ưng lầu các này hoàn toàn là hai thế giới.
Đang hưởng thụ sự hài lòng tĩnh mịch dưới màn mưa, Hứa Nguyên chợt phát hiện trong gian phòng có thêm một người khác.
Một nữ nhân, một nữ nhân ngồi bên khay trà tự rót tự uống.
Mà trong chớp mắt nhìn thấy khuôn mặt đối phương, thần sắc Hứa Nguyên toát ra một vòng bất đắc dĩ.
Là Lâu Cơ.
Lão a di này rất thích lặng yên không tiếng động chạy vào trong phòng của hắn, nhất là dưới tình huống những ngày gần đây Thiên Diễn và tiểu Bạch đang ở sát vách phòng hắn.
Nàng tựa hồ cảm thấy nếu không gõ cửa liền tiến vào trong gian phòng sẽ có thể nhìn thấy được một vài chuyện rất thú vị.
Đương nhiên, trước kia nàng cũng chưa hề không gõ cửa phòng hắn.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên chậm rãi đi tới bên trên bồ đoàn trước khay trà ngồi xuống, cầm lấy chén trà thơm mà đối phương đã châm cho hắn, khẽ nhấp một ngụm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận