Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 983: Tạo phản

Nói xong, im lặng, vận chuyển công pháp, thân ảnh Hứa Nguyên nhảy lên, biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lại, hắn đã đến trên tường sân phủ đường, nơi sâu nhất của huyện nha ở đây.
Quan sát một hồi, đôi mắt Hứa Nguyên chớp chớp.
Trong đây vẫn rất náo nhiệt.
Sân nhỏ của phủ đường vẫn rất yên tĩnh, một cây ngân hạnh to lớn trồng ở đó, con đường vào trong được lát đá tu chỉnh sạch sẽ, lá ngày thu vàng óng rụng khắp gạch đá, chỉ là lúc này bên trong phủ đường đã quỳ đầy người.
Có quan viên mặc quan phục, cũng có thân sĩ mặc áo lụa quý báu.
Mỗi người trong số họ đều là nhân vật lớn, một cái dậm chân cũng khiến toàn thành này run rẩy, nhưng bây giờ tất cả họ đều quỳ gối dưới đất như con chim cút.
Quỳ trong đường không được thì quỳ trong sân.
Bên trong không ai nói chuyện, vậy thì quỳ tiếp.
Trong sự im lặng ấy, Hứa Nguyên chậm rãi rơi từ trên tường sân xuống.
Lập tức, hắn nhìn thấy hai cái xác ở trong góc, xem quan phục của cái xác dường như là huyện úy nào đó, mà cái xác kia tựa hồ là người của Thành Phòng Ti.
Mà bên cạnh cái xác đó còn có bảy tám tên nam tử mặc chế phục bộ đầu.
Họ như là con chó hoang bị vứt ở một góc vậy.
Ầy, là cái cảm giác vị lão tỷ kia đang xử chuyện.
Cộp. Cộp. Cộp.
Tiếng giày giẫm lên gạch đá rất nhẹ, nhưng dường như đang giẫm vào trong lòng của các vị quan to quyền quý, mà không ai dám ngẩng đầu cả.
Kỳ thật bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là đang lúc ngủ mơ, tiết trời còn chưa tỏ thì Huyện lệnh đã phái thủ hạ đánh thức bọn họ dậy rồi.
Nói là có đại nhân vật từ triều đình xuống.
Ban đầu bọn họ cho rằng chắc lại là tên giám sát nào đó tới làm tiền đi ngang sân khấu rồi thôi, nhưng vừa tới nơi thì thấy người chết.
Tào huyện úy đã chết.
Người đứng thứ ba của huyện Huệ Châu, mệnh quan Bát phẩm do chính tay triều đình sắc phong trực tiếp bị giết không thông báo trước.
Má nó đấy là tạo phản!
Cục trưởng của Thành Phòng Ti không chế trận pháp bảo hộ, vừa điều động trận pháp, vừa lên tiếng can ngăn, nói đó là không hợp với pháp quy, phải tấu lên tri phủ.
Sau đó, cục trưởng Thành Phòng Ti cũng chết chung.
Dưới sự bảo vệ của trận pháp vẫn bị chặt như thường.
Sau đó nữa, không có ai nói chuyện.
Người đến ít nhất cũng là Đại Tông Sư, ở trước mặt của loại nhân vật tầng lớp này, cho dù không phục thì cũng phải kìm nén, ai còn dám mở mồm thì đi chết.
Tiếng bước chân từ gần đến xa, bước vào trong phủ đường, một giọng nam tử trẻ tuổi ôn hòa lặng yên truyền tới:
“Tỷ, điều tra nơi đây sao rồi?”
Ánh mắt Hứa Nguyên nhìn lướt qua đám quan viên đang quỳ gối hai bên kia, chuyển tầm mắt đến nữ tử xinh đẹp ngồi ở trên chủ vị kia:
“Có bao nhiêu người trong số họ là sạch sẽ?”
Âm thanh quanh quẩn trong phủ đường trống trải.
Lâu Cơ lười biếng dựa vào chiếc ghế mềm mại phía sau, hai chân ngọc mảnh khảnh đan vào nhau gác lên trên bàn hồ sơ, nhìn chồng văn án trên tay câu được câu không, nghe thấy câu hỏi của Hứa Nguyên, đôi mắt hơi ngước lên, cười thản nhiên:
“Sạch sẽ? Cái này còn phải xem ‘sạch sẽ’ trong miệng Trường Thiên là chỉ cái gì nha, nếu là theo luật pháp Đại Viêm, mỗi một người ở đây đều là tội chết.”
Thanh âm thản nhiên vừa nói xong, các quan lại trong đường lập tức có phản ứng, nhưng dư uy giết người một cách ngẫu nhiên vừa nãy của nữ nhân này khiến bọn hắn không dám mở miệng.
Ánh mắt Hứa Nguyên lại quét qua đám quan viên ngồi không ăn bám này, đi đến bàn công đường:
“Nói như nào?”
Lâu Cơ đưa hồ sơ trong tay cho Hứa Nguyên, không mấy kinh ngạc mà cười nói:
“Quan thương cấu kết diệt môn người khác, mua hung giết người, ép bán nô lệ trẻ con, dung túng Võ Đồ hành hung trên đường, nhiều lần trộm thả tù phạm, tự ngươi xem đi.”
Hứa Nguyên nhận lấy bản hồ sơ này, nhìn sơ qua, khóe mắt không khỏi dựng lên.
Sao trong cái huyện nhỏ xíu này lại có nhiều nhân tài như vậy?
Má ơi, tội danh bên trên nhiều tới nỗi có thể viết thành một bản luật pháp bách khoa Đại Viêm.
Tùy tay ném những thứ này xuống đất, Hứa Nguyên không muốn nói thêm gì nữa, dù sao hắn còn phải đối phó với vụ ám sát sắp tới.
Giọng hắn rất nhẹ:
“Cho bọn hắn cơ hội giải thích, nếu giải thích không ra được nguyên do gì thì giết quách đi.”
“Được.”
“Đây là các ngươi đang tạo phản!”
Đối thoại giữa hai người cũng không che giấu, tiếng nghị luận xôn xao đột nhiên bùng nổ.
Một nam nhân trung niên mặc quan phục thêu chim uyên ương đột nhiên đứng lên, nhìn hai nam nữ trong công đường, giận dữ quát lên:
“Tuy các ngươi có lệnh bài khâm sai, nhưng Lưu mỗ chính là mệnh quan Thất phẩm do chính triều đình sắc phong, cúc cung tận tụy cho huyện Huệ Châu, các ngươi há có thể lấy những tội danh có lẽ có này định tội ta!”
Lâu Cơ nghe thế cũng không lên tiếng, cười tủm tỉm liếc Hứa Nguyên ở bên cạnh.
Nàng không quan tâm đến quan viên thân sĩ ở cái huyện này, năm đó khi Lý Diệu Huyền đăng cơ chỉnh đốn quan lại, các quan viên bị xét nhà thế mà lại tính theo châu phủ.
Dựa theo luật pháp Đại Viêm, tất cả những người quỳ gối ở bên dưới đều phải chết, nhưng theo quan niệm của nàng, trong số những tên này vẫn có người dùng được, không đến nỗi giết sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận