Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 799: Xem ra ngộ tính cũng không quá tốt

Một khi vận chuyển tư duy, cảm giác buồn nôn choáng váng vẫn luôn chực chờ sẽ lan tràn trong đầu thêm một lần nữa.
Ngừng suy nghĩ lại, giọng nói Hứa Nguyên khô khốc, tỏ ra khổ sở, nói: “Chúng ta đang ở đâu đây?”
Lạc Hi Nhiên không trả lời ngay, yên lặng trong giây lát, sau đó một làn gió nhẹ tràn tới, một bóng hình xinh đẹp được huyễn hóa ra từ trong Huyết Thần thạch.
Giày sen dưới chân Lạc Hi Nhiên chạm xuống đất, khí chất hòa nhã, liếc mắt nhẹ nhàng nhìn vào tiểu quỷ đang khốn khổ một cái, phun ra hai chữ: “Câu lan”.
“Tất nhiên ta biết là câu lan”
Hứa Nguyên ngước mắt lên rất khó khăn, trừng trừng nhìn bà lão này một cái: “Ta hỏi tại sao ta lại ở đây?”
Lạc Hi Nhiên khẽ cười một tiếng, tự mình đi tới trước bàn trà trong phòng rồi ngồi quỳ xuống, không thừa nước đục thả câu, nói: “Vũ Nguyên đưa ngươi tới nơi này”.
“Thanh Diễm...”
Hứa Nguyên cắn cắn môi, gõ gõ vào thái dương: “Nàng ấy đâu?”
Lạc Hi Nhiên loay hoay với bộ dụng cụ pha trà đặt trên bàn, nhẹ nhàng trả lời: “Canh chừng ngươi một đêm, sau đó có người thông báo là muốn gặp nàng, cho nên mới đi ra ngoài”.
“Có người muốn gặp nàng...”
Lời này giống như một vị thuốc dẫn, để ký ức trong đêm hôm qua trước lúc hôn mê được dần dần lan tràn khắp não bộ của Hứa Nguyên.
Tơ lụa quấn ngực dần dần rạn nứt... Cây gậy của Thiên Diễn.... Cảm giác an toàn tuyệt đối... Cùng với... Ánh mắt của Thiên Diễn nhìn vào hắn...
Phần ký ức dừng lại ở khoảnh khắc đôi mắt hoàng kim đầy thần tính của nàng... Đôi mắt đen nhánh của Hứa Nguyên bỗng nhiên hiện ra một luồng kim quang.
Trong chớp mắt khi kim quang kia xuất hiện, một cảm giác khó chịu buồn nôn trước lúc hôn mê đêm hôm qua lại xông lên đầu một lần nữa. Sau đó, nó nhanh chóng khuếch tán cùng với hồi ức trong lòng, khó chịu tản đi ngay lập tức, kim quang trong mắt cũng dần dần tiêu tan.
Tựa lưng vào đầu giường, không còn âm thanh nào khác.
Sau một lúc lâu, giọng nói cùng với ý cười của Lạc Hi Nhiên vang lên: “Tiểu quỷ. Xem ra phần ngộ tính của Tiên Thiên Đạo Thể cũng không quá tốt”.
Nghe vậy, Hứa Nguyên híp híp mắt: “Ngươi biết đêm qua ta đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Hi Nhiên nhìn hắn, ánh mắt hiện ra vẻ hứng thú: “Ngươi nói xem? Bản tọa từng là Thánh Tôn, cũng từng là Thánh Nữ dự khuyết”.
Dứt lời. Trầm mặc.
Tuy rằng đầu óc vẫn choáng váng, nhưng theo sự rút đi từ từ của ký ức hỗn độn, tốc độc tư duy của Hứa Nguyên dần dần khôi phục lại bình thường, nỉ non than thở: “Thánh nữ dự khuyết... ?”
Tuy rằng mới bước vào con đường tu hành hơn một năm, nhưng nội tình của Tướng quốc phủ lại cho hắn một tầm mắt vượt xa so với Đại Tông Sư bình thường.
Hiện tượng quỷ dị vừa rồi, rõ ràng là Thiên Diễn đã để lại cho hắn một vài thứ.
Còn việc để lại cái gì... Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên ngước mắt nhìn vào nữ tử nhàn tản thản nhiên bên kia, liếm liếm đôi môi khô nẻ, phun ra ba chữ: “Diễn Thiên Quyết... ?”
Trong mắt Lạc Hi Nhiên có phần kinh ngạc: “Vậy mà tiểu quỷ lại biết?”
Hứa Nguyên nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ một tiếng, ngả hẳn ra giường mềm, nỉ non: “Biết một chút. Lúc trước, huynh trưởng của ngươi từng nói cho ta biết, chỉ có Thần Hồn Thiên của Diễn Thiên Quyết mới có thể giúp ta khôi phục trí nhớ”.
Đôi tay đang nghịch ngợm trà cụ của Lạc Hi Nhiên hơi khựng lại, nhíu mày: “Sao cái chuyện gì người này cũng nói với ngươi?”
Hứa Nguyên liếc nhìn nàng một cái, vận chuyển Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, cười khẽ: “Một người phản bội, đương nhiên sẽ không cố kỵ những tình báo này”.
Trong lúc nói chuyện, Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết đã giải quyết phần khó chịu trong lòng.
Giọng nói khàn khàn lại khôi phục được âm thanh ôn nhuận, thanh âm của Hứa Nguyên mang theo chút trêu chọc: “Hơn nữa, cho dù hắn không nói, đến hiện tại không phải Hi Nhiên cũng định nói cho ta biết hay sao?”
Sắc mặt Lạc Hi Nhiên dần dần trở nên nghiêm túc, nhìn chăm chú vào Hứa Nguyên: “Ta nguyện ý tiết lộ, là bởi vì Thánh nữ Thiên Diễn đã giao công pháp cho ngươi”.
“...”
Ánh mắt giao nhau trong chớp mắt, Hứa Nguyên cười nhẹ, lắc lắc đầu.
Lời này của nàng xem ra là đã bày tỏ thái độ. Mặc dù nàng sẽ không phản bội hắn, nhưng cũng sẽ không làm ra sự tình phản bội Giám Thiên Các.
Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên chậm rãi bò dậy từ trên giường rồi đứng lên, đi tới tấm bồ đoàn bên cạnh Lạc Hi Nhiên rồi ngồi xuống, tiện tay cầm lấy chén trà thơm mà đối phương vừa tỉ mỉ pha chế, sau đó uống một ngụm cạn sạch, nhìn chăm chú vào nàng: “Vì vậy, hiện giờ ngươi có thể nói cho ta biết luyện công pháp như thế nào?”
Dường như Lạc Hi Nhiên đã quen với sự vô lễ của đối phương, rót đầy một chén khác: “Vừa rồi thì bản tọa cũng đã nói. Ngộ tính!”
Hứa Nguyên đặt chén trà xuống, hơi nhíu mày: “Có ý gì?”
Đôi mắt trong sáng của Lạc Hi Nhiên lộ ra ý cười, đẩy chén trà trước mặt tới trước mặt hắn: “Bia đá Diễn Thiên. Vị huynh trưởng kia của bản tọa có từng nói về vật này cho ngươi biết không?”
Hứa Nguyên rũ mắt xuống liếc nước trà xanh biếc đang lăn tăn gợn sóng: “Đã nói. Hình như là thánh vật lập tông của Giám Thiên Các”.
“Đúng”
Bạn cần đăng nhập để bình luận