Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 975: Tiễn bọn hắn lên đường đi

Trong đôi mắt Lâu Cơ nhiều thêm một tia kinh dị, nhưng lập tức xóa đi kinh dị biến thành mừng rỡ từ đáy lòng:
"Làm như vậy cũng có thể, nếu như bọn họ có thể biết khó mà lui, cũng không cần ngay giai đoạn hiện tại lo lắng vạch mặt."
"Đúng, nhưng chúng ta vẫn phải làm tốt dự tính xấu nhất, dùng Thiên Tấn Viên Tinh thông tri cho Đế An thành, để phụ thân sắp xếp người tới tiếp ứng."
"Đây là tất nhiên."
Lâu Cơ cười đáp ứng việc này, lập tức dường như vô tình mà hỏi:
"Nhưng mà Trường Thiên, nếu như những người kia vẫn kiên trì đến đây ám sát thì sao?"
"."
Đứng chính giữa mật thất, phía dưới mái vòm gió lạnh mang theo ý thu thuận theo lỗ thủng trên song cửa sổ mà tràn vào.
Suy nghĩ trong đầu Hứa Nguyên có chút phức tạp.
Hắn cảm thấy người của Giám Thiên Các sẽ không ngu xuẩn như thế, dưới tình huống trước khi tiến hành ám sát bị bại lộ nhưng vẫn muốn mạnh mẽ lựa chọn động thủ.
Nhưng nếu lão tỷ này đã hỏi như vậy.
"Nếu như bọn họ vẫn kiên trì như cũ, vậy tiễn bọn hắn lên đường đi."
"."
Lâu Cơ chậm rãi giãn thân thể, từ trên bàn đá đứng lên, nhìn nam tử cao hơn chính mình nửa cái đầu, hứng thú cười nhẹ hỏi:
"Nhưng nếu làm như vậy, vậy lại quay về vấn đề ban đầu kia, hiện tại chúng ta cũng không thích hợp vạch mặt với Giám Thiên Các a, Trường Thiên."
Hứa Nguyên lắc đầu, sâu kín nói:
"Ám sát ta đã xem như hành vi vượt qua ranh giới. Tránh né mũi nhọn không phải mềm yếu, một lần nhắc nhở đã đủ rồi, lại nhiều thêm nữa, bọn hắn liền tiếp tục được voi đòi tiên, không phải sao?"
Vạn dặm núi non mênh mông mây mù, gió lạnh gào thét, sự trầm mặc quỷ dị lan tràn bên trong một hàng năm người đang đứng trên đỉnh núi.
Lời nói của Thái Sử Nhiên vượt quá dự đoán của mỗi người trong số bọn họ.
Ngoại trừ nữ tử họ Lạc kia, thì trong ánh mắt của bất kể là trung niên mập mạp, hay là lão giả lưng còng, hoặc là mỹ phụ trung niên có dáng vẻ đoan trang kia đều hiện lên một vẻ ngạc nhiên.
Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình, tất cả bọn họ đều đã trải qua ám sát, dù là chủ động hay là bị động.
Trọng điểm của hai chữ ám sát không phải là giết, mà là ám sát.
Lặng lặng lẽ lẽ vô thanh vô tức để tẩy xóa đi mục tiêu ra khỏi thế gian này, cũng che giấu hết thảy tin tức của bản thân, biến cái chết của nạn nhân thành một vụ án không đầu không cuối.
Ám sát tam công tử của Hứa n Hạc cũng không phải là trò đùa, tại thời khắc đồng ý tham dự vào việc này, năm người bọn họ đều đã làm tốt công tác chuẩn bị cho điều xấu nhất.
Vì thế, bọn họ nghĩ tới có thể sẽ trải qua một hồi khổ chiến, thậm chí nghĩ tới có thể sẽ chôn vùi xương cốt ở đây. Nhưng không nghĩ tới một lần ám sát hưng sư động chúng như thế lại trở thành một trò khôi hài.
Vụ ám sát bị phát hiện, nghĩa là đã thất bại.
Bọn họ, còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Nghĩ tới đây, trung niên mập mạp mang họ Chu ở bên cạnh rất muốn cười, nhưng lại nhịn xuống.
Dù sao, trên mặt của Thái Sử Nhiên đã âm trầm đến mức có thể chảy ra nước, lúc này mà phát ra tiếng cười dù nhiều dù ít thì đều có vẻ không tôn trọng người khác.
Thế nhưng, quả thực là hắn không muốn dính vào mấy loại chuyện nguy hiểm như thế này.
Huyền Thiết Môn là một trong những nguồn tài lộ của Giám Thiên Các, sản xuất ra linh khí đao kiếm chiếm gần một phần mười tổng định mức của cả thiên hạ. Là đại trưởng lão của Huyền Thiết Môn, hàng năm hắn có thể tham ô một khoản tài nguyên nhiều đến mức gần như dùng không hết.
Chém chém giết giết thì có ý nghĩa gì?
Là các nữ đệ tử trong tông môn không đủ tươi ngon mọng nước, hay là rượu Quỳnh Dao chế ra không đủ thơm ngon tinh thuần?
Hòa khí sinh tài mới là chính đạo.
Đương nhiên, những lời này đều bị Chu mập mạp ẩn giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng.
Hiện tại của hắn như thế này, hết thảy đều là Giám Thiên Các cho, nếu không nghe lời, Giám Thiên Các cũng có thể thu hồi.
Rất nhanh sau đó.
Không khí trầm mặc giữa năm người bị nữ tử họ Lạc mang phong thái trác tuyệt kia đánh vỡ.
Trong lúc váy áo phiêu vũ bồng bềnh, nữ tử họ Lạc giơ tay gỡ mặt nạ sắt có tạo hình khóc lóc xuống, lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành, giọng nói rất là lãnh đạm:
“Thái Sử Nhiên, ý ngươi là, tu vi của Hứa Trường Thiên đã đạt tới Thuế Phàm?”
Trong mắt Thái Sử Nhiên lộ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn trả lời:
“Theo ghi chép trong tông môn, chỉ có phương pháp này mới có thể khám phá ra được bị Linh Thiên Nghi dò xét”
Nữ tử họ Lạc nghe thấy vậy, thần sắc không có quá nhiều dao động, con ngươi như nước mùa thu ngước lên nhìn về phía đường chân trời phương bắc, nói rất dứt khoát:
“Nếu thật là Thuế Phàm, vậy thì có thể chuẩn bị buông tha cho chuyến đi này, không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian ở đây”.
“...”
Dứt lời. Im lặng.
Muốn tru sát một gã cường giả Thuế Phàm cảnh, trừ phi có thể dẫn ba ba vào rọ, bằng không thì chỉ cần đối phương một lòng muốn bỏ chạy, xác suất để bọn họ giữ đối phương lại thực sự không lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận