Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 797: Mảnh vỡ ký ức

Thế nhưng sau đó người đã chết kia lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Tại sao vào lúc này Thiên Diễn có thể bình tĩnh đến như vậy?
Không phải là thay đổi đó chứ?
Dường như cảm nhận được biến hóa của đối phương, giọng nói của Lý Thanh Diễm cũng mang theo vẻ kinh ngạc:
“Mặc dù có thể đúng như Thánh Nữ các hạ nói, vậy thì cũng phải để Trường Thiên nhớ lại những chuyện đó trước, sau đó hư ảo mới có thể hóa thành hiện thực. Hiện tại như vậy, cũng quá là đơn phương yêu đương”.
“Luận điệu ngụy biện hoang đường”.
Giọng nói Thiên Diễn vẫn cứ thanh thúy bình thản, mang theo chút thần tính như có như không: “Nếu công chúa nói như vậy, nếu như đợi đến lúc hôn ước bị phế, tình cảm của công chúa cũng trở thành tình đơn phương rồi?”
“Ồ... ??”
Giọng điệu của Lý Thanh Diễm thoáng cao lên, lộ ra hứng thú: “Hôn ước bị phế? Thánh nữ các hạn, mấy canh giờ không gặp, vì sao công phu miệng lưỡi của ngươi tiến bộ nhiều như vậy?”
Nói xong, Lý Thanh Diễm nhẹ nhàng đặt chiếc cằm lên vai của ‘người đã chết’ kia, đôi môi nhếch lên: “Hôn ước giữa bản cung và Trường Thiên, có phế hay không phế, không phải là Giám Thiên Các các người có thể quyết định”.
Không tiếng trả lời, không tiếng bước chân, nhưng trong khóe mắt của Hứa Nguyên có thể thoáng nhìn thấy tấm cung trang hồng nhạt xinh đẹp kia lặng lẽ đi tới trước giường mềm.
Ánh mắt trong trẻo không kém phần lạnh lùng quét tới, Hứa Nguyên vội vàng nhắm mắt, tiếp tục làm một người chết.
Một tiếng hừ nhẹ, giường mềm lún xuống.
Thiên Diễn chậm rãi ngồi xuống, nghiêng mắt đánh giá hai người đang ôm nhau: “Trường Thiên thiên tính phóng đãng, ta đã sớm biết, thế nhưng ta lại không nghĩ tới Vũ Nguyên điện hạ uy chấn thiên hạ cũng là nữ tử phóng đãng như thế”.
Lúc nàng nói chuyện, Hứa Nguyên lặng lẽ mở một nửa mắt nhìn về phía nàng.
Nửa mặt không tì vết vẫn giữ lại nét thanh thuần sơ khai độc hữu của thiếu nữ, chưa biến thành vị ngự tỷ nào đó.
Trong lúc nghi hoặc, ánh mắt Thiên Diễn bất chợt nhìn tới.
Dường như nàng đã sớm chờ hắn.
Ánh mắt giao nhau.
Đồng tử hoàng kim đầy thần tính bất chợt làm tâm thần Hứa Nguyên lay động.
Vô thanh vô tức, một cảm giác buồn nôn cùng với đầu óc choáng váng quát qua toàn thân hắn chỉ trong nháy mắt. Muốn vận chuyển công pháp để chống đỡ lại sự khó chịu này, nhưng Ngưng Hồn cảnh làm sao có thể địch nổi thủ đoạn của Nguyên Sơ cảnh.
Tầm nhìn dần dần lung lay, dù là thơm như hoa, dù là nhu như nước, nhưng Hứa Nguyên đã không còn tâm tình như lúc nãy.
Một vài mảnh vỡ ký ức hiện ra lộn xộn trong đầu hắn.
Những ký ức này dường như là ngay trước mắt hắn, có thể với tới dễ dàng, nhưng lại giống như xa tận chân trời, mãi mãi vượt quá khỏi tầm với. Giống như tồn tại, nhưng khi muốn lục lọi nhớ rõ thì lại như cát vụn rơi qua kẽ tay.
Hai tay vô lực buông thõng xuống hai bên, thân thể vốn dĩ có thể tự mình chống đỡ lại lập tức vô lực, tựa hẳn vào thân thể mềm mại của Lý Thanh Diễm.
Nhận thấy được thân hình của Hứa Nguyên bất ngờ xụi lơ, đồng tử trong mắt Lý Thanh Diễm ngay lập tức hóa thành đỏ rực, một tay đỡ lấy thân hình mềm nhũn của hắn, tay kia lập tức bắn về phía Thiên Diễn.
Nàng động thủ.
Tốc độ rất nhanh. Nhanh như tia chớp, nhanh đến mức âm thanh cũng không kịp phát ra, nhắm đế phần cổ mảnh khảnh của Thiên Diễn...
Đồng tử hoàng kim của Thiên Diễn liếc nhìn Lý Thanh Diễm, phun ra một chữ ‘Định’.
Uy áp của Thiên Tự chân ngôn hạ xuống, động tác của Lý Thanh Diễm lập tức trì trệ.
Nhưng. Cũng chỉ là trì trệ.
Trong cơ thể Lý Thanh Diễm vẫn luôn mang theo lực lượng của quân trận, chỉ trong chớp măt, uy áp của Thiên Tự chân ngôn đã bị phá vỡ.
Bên trong phòng xe, cuồng phong bộc phát, vải vụn của hồng bào bay múa đầy trời.
“Bùm!”
Ngay lập tức, Thiên Diễn bị Lý Thanh Diễm bóp cổ, đè vào thân xe, trận pháp giảm chấn cao cấp được bố trí nhưng vẫn không ổn định được lắc lư vừa tạo thành.
Tất cả thuật pháp ở trước mặt lực lượng tuyệt đối đều tỏ ra bất lực.
Trong mắt Lý Thanh Diễm có hỏa diễm lượn lờ, nhìn chằm chằm vào vị Thánh nữ Giám Thiên Các, mặt mày anh vũ vốn mang theo nụ cười âm trầm lúc này lại hiện ra sát khí nồng đậm: “Thiên Diễn, tuy rằng ở chuyện nam nữ thì bản cung có thể dung túng cho ngươi ở mức độ nào đó, nhưng hành động vừa rồi của ngươi đã vượt khỏi giới hạn”.
Bầu không khí ấm áp bên trong xe đã tiêu tán không sót lại chút nào, hiện giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.
Hai nữ nhìn nhau.
Đồng tử hoàng kim chất chứa thần thánh của Thiên Diễn nhẹ nhàng lay động, cổ vẫn bị nắm lấy, nhưng thanh âm thanh thúy lạnh nhạt vang lên trong xe: “Lý Thanh Diễm. Ta sẽ không làm chuyện bất lợi cho Hứa Nguyên”.
Lý Thanh Diễm cảm nhận được sự suy yếu của nam tử ở trong lòng, khóe môi nhếch lên tạo thành một độ cong, trên tay tiếp tục dùng sức: “Vậy sao?”
Trầm mặc giây lát, hào quang thần tính trong mắt của Thiên Diễn dần dần phai nhạt, nàng nhíu mày đau đơn.
Nhìn vào nữ nhân trước mặt, thần sắc đạm mạc của Thiên Diễn biến mất, thấy gai nhọn của nàng bộc lộc, đôi môi mỏng manh bỗng nhiên hiện ra một nụ cười thanh lệ: “Hừ hừ. Lý Thanh Diễm. Ta... còn tưởng rằng ngươi không có sơ hở gì, vậy mà hôm nay xem ra cũng có khác gì ta đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận