Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 981: Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?

Dù sao thì trong thế giới siêu phàm, Hoàng Tộc nắm đại nghĩa trong tay vẫn rất dễ dàng đồ diệt một vài hào môn thế tục.
Nhưng ngay khi ý nghĩ này lóe lên đã bị hắn bác bỏ.
Hắn đột nhiên hiểu ý của Lý Quân Khánh.
Con người là một sinh vật có dục vọng.
Giết những người này rất dễ, nhưng cũng mọc lại rất nhanh.
Những chuyện đó không phải là mâu thuẫn chính ở giai đoạn này, miễn là những quan chức cơ sở này vẫn còn nghe lời trong phạm vi tổng thể, không hai mặt với chính lệnh của triều đình thì những thứ bẩn thỉu ấy vẫn nằm trong vùng chấp thuận của triều đình.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên thở phào ra một hơi.
Lý Quân Khánh liếc nhìn biểu cảm của Hứa Nguyên, cười ha hả:
“Trường Thiên, ngươi định làm gì đây?”
Nghe vậy, Hứa Nguyên nhìn sang một bên, móc khóe môi, hỏi ngược lại:
“Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?”
Lý Quân Khánh sờ sờ cằm, cười toe toét:
“Với tính khí của ngươi, đại khái là sẽ không nhịn mấy thứ này.”
Hứa Nguyên gật đầu, đỡ gối đứng lên:
“Chắc chắn.”
“Nếu đã gặp được, vậy không thể không quản.”
Lý Quân Khánh cũng ngồi dậy, hứng thú hỏi:
“Ngươi muốn làm như nào?”
“Vừa nãy Lâu Cơ đã đến huyện nha ở đây rồi.”
“…” – Lý Quân Khánh.
Mặc niệm cho các quan lại thân sĩ của huyện Huệ Châu này ở trong lòng một lát, Lý Quân Khánh lập tức đứng dậy chuẩn bị rời khỏi tháp:
“Nếu đã thế, bổn vương đi trước, thứ lỗi không theo được.”
Hứa Nguyên nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
“Ý ngươi là?”
Lý Quân Khánh nhìn lại:
“Ngươi muốn xử lý chuyện bẩn ở nơi đây, bổn vương cũng không có lý tưởng to lớn gì, nhưng nếu đã đến đây rồi vậy thì đi thể nghiệm văn hóa chút đã.”
Vừa nói xong, Lý Quân Khánh cười he he rồi nhảy đi.
Lý Quân Khánh nói dối.
Hắn đến nơi phong trần để trải nghiệm tập tục của huyện Huệ Châu như lời hắn nói, sau khi rời khỏi tầm mắt của Hứa Nguyên, hắn lang thang khắp huyện Huệ Châu không mục đích.
Huyện Huệ Châu là loại thị trấn nhỏ thường thấy nhất ở phương Bắc, hoa lệ tan biến khi vào đêm, mọi thứ đều trở về nhạt nhẽo.
Hai bên đường là kiến trúc làm bằng gỗ mộc, khu chợ khai trương đã dần bị chiếm cứ bởi các tiểu thương và dân chợ trồng rau vào thành, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài chiếc xe ngựa có khung xe lộng lẫy chạy trên phố, mùi son phấn từ trong thoảng ra có lẽ là của vị công tử ca nào đó vừa qua đêm ở thanh lâu.
Đi trên đường, nhìn những người dân muôn hình muôn vẻ ấy, cảm nhận được mùi nhân gian trong chợ, ánh mắt nhàn tản của Lý Quân Khánh vẫn đang nhớ lại cuộc nói chuyện của vừa nãy.
Khi nãy nói những chuyện đó với Hứa Trường Thiên, Lý Quân Khánh thật sự chưa từng suy nghĩ sâu xa qua.
Dù sao thì, sách trị quốc mà hắn đã đọc qua là miêu tả những chuyện đó như vậy, tiên sinh ở Quốc Tử Giám cũng dạy như thế, và từ sau khi tiếp nhận thương hội, những hiện thực mà hắn tiếp xúc đến cũng là như này.
Quan chức bao che nhau, thân sĩ cấu kết nhau, đây chính là cơ sở quan trị của Đại Viêm.
Có mặt tối, nhưng có thể gắn bó vận hành.
Ngàn năm đã thế, trăm năm trước là thế, bây giờ như thế, lẽ ra ngày sau cũng sẽ như vậy.
Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, đột nhiên Lý Quân Khánh không thấu được trong lòng Tam công tử đang nghĩ gì.
Tên nhóc đó, theo đuổi thứ gì đó trong lòng, dường như càng thêm to lớn so với thứ mà hai vị phụ hoàng kia muốn làm được.
Nghĩ đến đây, Lý Quân Khánh dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã bị ánh mặt trời ấm áp xua tan sương mù kia, ánh mắt hơi khó tả.
Sững sờ nhìn chằm chằm bầu trời vài hơi, Lý Quân Khánh khẽ thở dài, nhưng sau đó lại móc khóe môi.
Hắn thấy không thực tế lắm, nhưng loại người chỉ biết nằm yên như hắn không có tư cách chỉ dạy người khác.
Tuy không xem trọng lắm, nhưng hi vọng tên nhóc đó có thể giữ vững sơ tâm.
“Điện hạ.”
Đang suy nghĩ, một thanh âm như u lan vang lên đánh gãy tư duy của Lý Quân Khánh.
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Lý Quân Khánh không chút thay đổi, hắn cũng không trả lời, đi dọc theo khu chợ về trước, vòng qua mấy khu phố phồn hoa nhất, ngoặt vào một con hẻm nhỏ.
Hẻm nhỏ lát gạch xanh ngói đá dài mảnh, trống trải vắng vẻ, hai bên con đường là sắp dãy tường tứ hợp viện cao ngất.
Tiếp tục đi sâu hơn mấy chục thước, rẽ vài ngã tư, Lý Quân Khánh dừng lại trước cổng sân đóng kín với gạch đá và tường đỏ.
Đẩy cửa ra, trong sân tràn ngập hoa và cây, đang có một nữ tử dáng người xinh đẹp đợi hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Quân Khánh, nữ tử xinh đẹp trong nội viện lập tức hạ người thi lễ:
“Điện hạ, ngài đã đến rồi.”
Lý Quân Khánh bước vào nội viện, đảo mắt nhìn xung quanh:
“Hẳn là ngươi mới tới hôm qua? Từ đâu mà lấy được cái sân này thế?”
Nữ tử xinh đẹp liếc nhìn căn phòng bên trong, dịu dàng nói:
“Mượn tạm của người khác.”
Lý Quân Khánh nhíu mày, liếc nhìn phòng bên trong sân tứ hợp viện, sau khi cảm nhận được trong đó có hai người phàm đang hôn mê, hắn khẽ lắc đầu:
“Nhớ kỹ, giữ bí mật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận