Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 849: Ngoài ý muốn

Dạ dày cây gậy trúc sẽ nổ tung.
Mà thức hải của hắn cũng sẽ nổ tung.
Theo suy đoán trong lòng mình, nhịp tim Thiên Diễn từng chút từng chút gia tốc, trong đầu nhanh chóng tự hỏi cách đối phó.
Vô thức muốn phun ra một chữ chân ngôn "Phong" cưỡng ép ngừng vận chuyển bí pháp quỷ dị của Hứa Nguyên lại, nhưng trước khi tiếng nói vang lên lại dừng lại.
Không thể làm như vậy.
Mặc dù lấy thần dị của Thiên Tự Chân Ngôn tuyệt đối có thể ngừng công pháp này lại, nhưng vấn đề là sau đó thì sao?
Ý hồn của nàng bị hút vào kia sẽ không vô duyên vô cớ biến mất.
Ngừng bí pháp này lại, sẽ chỉ làm cho những cái hồn lực bị nghiền nát kia mất đi dẫn đạo. Mà không có dẫn đạo, những hồn lực tinh thuần kia liền sẽ bạo tẩu.
Đối với tu giả mà nói, thức hải một khi có sai lầm, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trực tiếp đánh mất ý thức, biến thành một người bại não.
Tuy nghĩ thế, nàng trực tiếp phủ định phương pháp này.
Hai cái răng nanh tuyết trắng của Thiên Diễn dần dần dùng sức cắn khóe môi, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn:
"Trong Mị Thần huyễn cảnh cũng không thấy ngươi sửa đổi loại bí pháp này, làm sao… làm sao đột nhiên…. "
"Thuần Dương chi thể khuyết thiếu kinh lạc, bí pháp này…. hẳn là chỉ có Tiên Thiên Đạo Thể tu."
"."
Hô hấp Thiên Diễn hơi đình trệ, không tự chủ nắm chặt bàn tay.
Nàng phát hiện chính mình đối với loại tình huống trước mắt này vậy mà lại thúc thủ vô sách.
Đối với những người khác mà nói, chỉ cần phóng xuất cỗ hồn lực vô chủ này ra là được, nhưng vấn đề là Diễn Thiên Thần Hồn của nàng rõ ràng có xung đột với bí pháp ý hồn kia của Hứa Nguyên.
Nàng căn bản không dám để cho Thần Hồn của chính mình tiến vào thức hải tiến hành dẫn đạo giúp hắn.
Tâm tư thay đổi thật nhanh, Thiên Diễn bỗng nhiên phát giác chính mình có chút quan tâm sẽ loạn.
Bởi vì trên Huyền Ưng lầu các này cũng không phải chỉ có một mình nàng, nàng không làm được có thể tìm những người khác.
Đang nghĩ ngợi, Thiên Diễn liền nghe thấy Hứa Nguyên trên giường bỗng nhiên hữu khí vô lực thấp giọng nói:
"Tỷ, việc này không liên quan tới Thiên Diễn."
"."
Con ngươi màu vàng óng của Thiên Diễn bỗng nhiên co rụt lại, trong tim lộn xộn khiến cho nàng chưa từng phát hiện trong phòng có nhiều thêm một người.
Thuận theo ánh mắt hắn nhìn phía sau lưng mình.
Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp thân mang sườn xám màu tím hở ngực chẳng biết từ lúc nào đã đi vào trong phòng nhỏ, đồng thời đứng ở sau lưng nàng cách khoảng hai thước.
An tĩnh nhìn chằm chằm nàng.
Vẻn vẹn một chút, Thiên Diễn liền cảm nhận được sát ý ngập trời của đối phương.
Dáng người vũ mị xinh đẹp cũng không lấn át được âm hàn tán dật quanh thân nàng cùng với sự đạm mạc gần như vô tình bên trong đồng tử xanh nhạt kia.
Ánh mắt đối mặt trong chớp mắt, có lẽ là bởi vì lời nói của Hứa Nguyên, khí thế quanh thân Lâu Cơ thoáng chốc tiết ra, nhìn chằm chằm Thiên Diễn, khóe môi câu lên một vòng ý cười:
"Trường Thiên thế nhưng chỉ mới rời khỏi bản tọa một khắc, Thánh nữ các hạ đã giày vò hắn thành dạng này, thật sự là có thủ đoạn…."
"Tỷ."
Hứa Nguyên đánh gãy Lâu Cơ, lời nói hơi tăng thêm một chút ngữ khí:
"Việc này chỉ là ngoài ý muốn."
"."
Nghe vậy, Lâu Cơ thu tầm mắt lại, trong mắt lộ ra một vòng bất đắc dĩ, kéo dài thanh âm:
"Được được được, tỷ tỷ không so đo với nàng."
Nói xong, Lâu Cơ cũng không tiếp tục nhìn Thánh nữ Giám Thiên các này, chậm rãi đi tới cạnh đầu giường ngồi xuống.
Giường mềm mại bởi vì nàng ngồi xuống mà hơi hãm xuống, Lâu Cơ nhẹ nhàng đưa tay phất qua gương mặt hơi có vẻ nóng hổi của hắn, lập tức nói khẽ:
"Các ngươi vừa mới luyện công a?"
"Ừm."
"Ai ~ là công pháp song tu sao?"
"."
Hứa Nguyên trợn mắt nhìn lão a di này một chút.
Chính mình cũng đã thành bộ đức hạnh này, nàng thế mà còn có tâm tình nói đùa.
Nhưng bộ dáng này của Lâu Cơ quả thực cũng giúp hắn thả lòng trái tim trong bụng.
Nếu như nàng cũng không có biện pháp giải quyết, vừa nãy thời điểm Thiên Diễn còn chưa phát hiện ra nàng, Lâu Cơ có khả năng đã trực tiếp động thủ rồi.
Còn có thể nói đùa với hắn, đã nói lên nàng có biện pháp giải quyết.
Ngồi thẳng người, Lâu Cơ liếc nhìn Thiên Diễn thoáng có chút bứt rứt một bên:
"Thánh nữ các hạ, bản tọa nguyện ý tin tưởng Trường Thiên, việc này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nếu ngươi có công phu ở đây nhàn rỗi, không bằng đi gọi nha đầu họ
Bạch kia tới."
Bạch Mộ Hi.
Thiên Diễn trầm mặc trong chớp mắt, mấp máy môi đỏ:
"Vì sao?"
"Vì sao?"
Con ngươi Lâu Cơ híp lại:
"Ngươi là một tu giả Nguyên Sơ cảnh, hẳn là rất rõ ràng nên xử lý tình huống hiện tại của Trường Thiên như thế nào, nếu ngươi không làm, vậy đại khái là bởi vì công pháp xung đột hoặc là thể chất xung đột khiến ngươi không có cách nào song tu dẫn đạo."
Nói đến đây, Lâu Cơ nâng một ngón tay ngọc nhỏ dài, chạm nhẹ một cái lên bộ ngực mình, khẽ cười nói:
"Bản tọa ngược lại cũng nguyện ý song tu cùng Trường Thiên, nhưng bởi vì có một chút nguyên nhân, thể chất cũng có chút xung đột, cho nên chỉ có thể để nha đầu họ Bạch kia tới."
"."
Trầm mặc mấy giây, Thiên Diễn dùng sức cắn cắn môi, yên lặng đứng lên, trong miệng nhỏ bé phun ra một chữ yếu ớt:
"Thuấn."
"."
Nhìn thân ảnh đối phương đột nhiên biến mất, trong mắt đẹp của Lâu Cơ như có điều suy nghĩ:
"Diễn Thiên Quyết thật là thần dị đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận