Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 760: Trước sau như một

Hứa Nguyên nghe vậy nhẹ nhàng "Tê" một tiếng, hơi do dự, thấp giọng nói:
"Hẳn là không có sự tình gì thất thường a?"
Thiên Diễn ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cong mắt cười một tiếng, như tinh linh xán lạn:
"Ngươi đoán xem?"
Hứa Nguyên sờ lên cằm:
"Nàng không phải là đem lòng thương thầm ta rồi chứ?"
Khuôn mặt mang ý cười của Thiên Diễn trong nháy mắt biến mất, lông mày dựng lên:
"Lúc chúng ta bị Các chủ kia thôi diễn ra nơi ẩn thân, nàng thế nhưng lấy cái chết ra để bức bách phụ thân nàng, để chúng ta rời đi."
"."
Hứa Nguyên há to miệng.
Thế mà lại đoán đúng, hội chứng Stockholm này đúng là….
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, Hứa Nguyên chợt phát hiện hình như thật sự có loại khả năng này.
Nghĩ đến điều này, Hứa Nguyên nhếch nhếch miệng:
"Hoắc, thì ra ở trong huyễn cảnh ta cũng được yêu thích như thế."
Oanh! ! !
Lời còn chưa dứt, cửa thành lầu bị tàn phá trong nháy mắt văng ra đá vụn.
Thiên Diễn trực tiếp dùng một nắm đấm phá ra một lỗ thủng hơn một trượng trên cửa thành lầu kiên cố, đảo đôi mắt:
"Ngươi… ngươi hình như rất tự hào với chuyện này?"
Hứa Nguyên chép miệng, ho nhẹ một tiếng:
"Ta không có, đừng nói lung tung, chỉ là khách quan phân tích một chút mà thôi."
Hắn bỗng nhiên ý thức được một chuyện, mấy chiêu trò của hắn trong mấy chục năm ở trong huyễn cảnh đại khái đều đã bị nữ tử trước mắt chứng kiến.
Mặc dù hắn không nhớ rõ nhưng chút hồi ức này đều đã khắc sâu vào trong lòng của nàng.
"Ha ha.. a."
Thiên Diễn nghe nói như thế nhếch môi mỏng trầm thấp cười vài tiếng:
"Hứa Trường Thiên, ngươi đúng là trước sau như một, Mục Lan Hinh năm đó suýt chút nữa vì thế mà chết rồi."
"."
Đối mặt trong chớp mắt, Hứa Nguyên khẽ gật đầu:
"Có lẽ là như vậy đi, nhưng ta quả thực không làm được mấy chuyện thương tâm khi chẳng có chút ký ức."
Hắn nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng ma sát, thấp giọng nói:
"Ngươi hẳn là cảm thấy ta giả bộ ra vẻ chung tình đi, sau đó lại tận lực thâm tình trách trời thương dân một phen? Ta chỉ để ý người mà ta quan tâm, về phần những cái khác, ta không quản được nhiều như vậy."
Thiên Diễn híp híp mắt, nhìn chằm chằm hắn:
"Ngươi thế mà không nói láo nữa sao?"
Hứa Nguyên ngước mắt nhìn về phía nàng, cong mắt cười một tiếng:
"Ta chỉ là không muốn lừa dối ngươi thôi."
Đầu ngón tay Thiên Diễn nắm chặt:
"Đây là bởi vì ngươi đã rõ ràng bây giờ ngươi không lừa gạt được ta?"
Hứa Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng, sờ đầu của nàng.
Con ngươi Thiên Diễn thoáng ngưng tụ nhưng cuối cùng cũng không tránh né, xúc cảm quen thuộc khiến trái tim của nàng nổi lên từng vệt sóng gợn lăn tăn.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua tóc dài nhu thuận của nàng, vuốt nó ra sau tai của nàng, Hứa Nguyên nhìn nàng ở khoảng cách gần, ung dung thấp giọng nói:
"Ngươi xem đi, coi như ta có nói một vào lời hoang ngôn thì ngươi cũng sẽ tin, dùng phương thức tự mình lừa gạt mình. Giống như hiện tại, thậm chí nếu dùng phương pháp thích hợp, ta coi như có làm một chút sự tình quá đáng hơn đối với ngươi, ngươi cũng sẽ không phản kháng."
"."
Đối mặt, không nói gì.
Giữa lông mày như thủy mặc của Thiên Diễn hiển hiện một vòng oán hận, dường như đang hận chính mình, lại giống như đang hận người trước mắt.
Bỗng nhiên, nàng cắn hàm răng ngà, bỗng nhiên giơ tay lên.
"."
Hứa Nguyên.
Hắn cảm thấy chính mình hình như chơi lớn rồi. Một tát này tát tới, đầu của hắn đoán chừng phải xoay mấy vòng.
Nhưng cuối cùng một tát này cuối vẫn không rơi xuống. Thiên Diễn cuối cùng lại chầm chậm hạ tay xuống, hất đầu tránh khỏi bàn tay của hắn, giống như bị rút khô khí lực ngồi ở trên cửa thành lầu.
Trên cửa thành lầu nhất thời không có một tiếng động.
Hắn nhìn nàng, nàng nhìn gió tuyết bên ngoài thành, mà tuyết bay mờ mịt như thấu đá bể ngọc lại vẫn bay xuống thế gian.
Thời gian trôi qua, Hứa Nguyên thu hồi ánh mắt đang cùng nàng nhìn về phía cảnh tuyết rơi khắp thiên hạ, ngữ khí rất nhẹ:
"Thiên Diễn, ta biết ngươi rất quan trọng đối với ta, cho nên ta không muốn lừa dối ngươi."
Trong mắt vàng của Thiên Diễn bộc lộ hào quang, nhưng chợt ảm đạm, xoang mũi tinh xảo hít hít:
"Ngươi… ngươi lại gạt ta."
Hứa Nguyên hơi dời sang bên cạnh, chen lấn sát tới vành tai non mềm của nàng, nghiêng đôi mắt cười nói:
"Ngươi cứ nghĩ đi a, nếu như ta muốn lừa gạt ngươi, nói thẳng mấy lời dễ nghe dỗ ngươi vui vẻ không phải tốt hơn sao?"
Thiên Diễn nghe vậy nghiêng qua hắn một chút, con ngươi mờ mịt hơi nước chớp chớp, không nói chuyện.
Hứa Nguyên một bên bẻ ngón tay, một bên nhẹ giọng nói:
"Nói vài lời dễ nghe, tỉ như cái gì mà Thiên Diễn ngươi cũng biết ta, ta và nữ nhân Lý Thanh Diễm kia thật ra chỉ là lá mặt lá trái, căn bản không có tình cảm gì thật lòng, chỉ là do trong nhà bức bách."
"Cho nên đây là lời nói dối?"
Thiên Diễn bỗng nhiên ngắt lời hắn.
"."
Hứa Nguyên vô thức liếc qua phương hướng quân doanh.
Công chúa quấn ngực.
Thiên Diễn nghe được lời này bỗng nhiên khiến cho Hứa Nguyên có chút sững sờ. Hắn kỳ thật cũng không quá rõ ràng tình cảm của chính mình đối với nữ nhân Lý Thanh Diễm kia là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận