Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 874: Ngoại truyện 2

Đôi mắt Hứa Nguyên hơi nheo lại.
Xem ra, thôi diễn thiên cơ đối với bản thân Các chủ cũng là một loại gánh nặng.
Ngừng lại một lát, Hứa Nguyên hỏi tiếp:
“Chuyện này có quan hệ gì với tên Thánh nữ kia?”
“Tuy rằng nguyên khí sẽ tản đi, nhưng thủy chung vẫn sẽ để lại một vài dấu vết thuộc về tu giả trong thiên địa này”
Làn gió lướt nhẹ qua làm rối loạn mái tóc mềm mại của nàng, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn: “Tu giả bình thường không thể nhìn thấy dấu vết này, nhưng Diễn Thiên Quyết thì có thể”.
Hứa Nguyên sờ sờ cằm, truyền âm:
“Vậy sao ban đầu không phái nữ nhân kia...”
“Không đủ tu vi”
Thiên Diễn lập tức cắt ngang lời của hắn: “Thánh tử mạnh nhất thế hệ này là Thiên Thụy, vào bảy năm trước đã bị ngươi giết chết. Nữ nhân kia hẳn là vừa mới đột phá cảnh giới Nguyên Sơ, nếu mà trước đó để cho nàng dùng tu vi tam phẩm đến đây truy sát, một là năng lực cảm giác không đủ mạnh, hai là rất dễ dàng chết ở trong tay ta và ngươi”.
Hứa Nguyên suy tư trong giây lát:
“Nói như vậy thì ngày sau mật độ truy sát mà chúng ta phải đối mặt sẽ dần dần giảm xuống?”
Thiên Diễn liếc nhìn Hứa Nguyên một cái, trầm mặc trong chốc lát, hạ giọng nói:
“Có lẽ vậy. Dù sao những người mà Giám Thiên Các cần phòng bị cũng không chỉ có hai người chúng ta, những tông môn trong thiên hạ này đều đang chờ đợi Giám Thiên Các suy sụp”.
“Ha ha. Lời này của nàng thật giống với nhị ngũ tử. Nếu không thì nàng đầu nhập vào Tướng quốc phủ chúng ta đi?”
(
二五仔

: Nhị Ngũ Tử: Tiếng lóng Quảng Đông.tên gọi chung của người cung cấp thông tin hoặc người phản bội người khác, giống như kẻ nổi loạn, cậu bé ma, kẻ phản bội, v.v.)
“Trường Thiên”
Thiên Diễn đột ngột dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: “Ngươi có ta là ta lập tức vứt ngươi ở đây không?”
Hứa Nguyên nghe vậy cũng không sợ hãi chút nào, cười khanh khách rồi nhìn chằm chằm vào uy hiếp của nàng.
Một khi Thiên Diễn rời đi, mất đi năng lực cảm giác bằng Diễn Thiên Quyết của nàng, đại khái ngay cả lần truy sát tiếp theo hắn cũng không thể chạy thoát.
Nhưng Thiên Diễn cũng vậy.
Phóng mắt nhìn ra, thế gian đều là địch, người mà bọn họ có thể thực sự tín nhiệm chỉ có thể là đối phương.
Mị Anh Thần Độc, là một quả bom hẹn giờ trong thân thể của nàng.
Không có người ngoài tương trợ, một khi phát độc, cũng chỉ có một con đường chết.
Trời chìm sau phía tây núi.
Nàng lăng không mà đứng, hắn đạp lên ngọn cây.
Ánh hoàng hôn vàng sậm càng tô hồng thêm lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của nàng.
Mặt đối mặt, không nói gì.
Thiên Diễn cắn cắn khóe môi, nặng nề hừ lạnh một tiếng:
“Đi”
“Được rồi”
Hứa Nguyên nghe xong, cười hắc hắc.
Thiên Diễn liếc hắn một cái, vận chuyển công pháp muốn phi thân rời đi.
Mà đúng vào lúc này.
Trong không gian tịch liêu dưới ánh hoàng hôn ảm đạm, giữa muôn trùng tiếng chim hót thú rền.
Nữ tử nhỏ bé mặc chiếc váy lưu tiên màu tím nhạt ở phía trước đột ngột rơi xuống dưới rừng rậm.
Đồng tử Hứa Nguyên co rụt lại.
Dưới chân vừa đạp, như tàn ảnh xẹt qua.
Ở ngay trên không trung, Hứa Nguyên đón được nữ tử đang rơi xuống.
Chỉ trong chớp mắt, dù cách mấy lớp quần áo cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nữ tử phảng phất như là nước đang sôi, Hứa Nguyên lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Phát độc.
Thời gian bảy năm, đã sớm không còn cảm thấy hiếm lạ.
Chủ động ôm lấy nữ tử trong lòng, thân hình chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Cành cây sum xuê che chắn, dưới gốc cây cao cả trăm mét, bốn phía mang đến cảm giác âm lãnh, nhưng thân thể mềm mại của nữ tử ở trong lòng lại đang nóng hầm hập.
Thiên Diễn đột ngột tỉnh lại từ trong khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi.
“Ngươi thả ra. Buông ta ra”
Hứa Nguyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
“Nàng bị thương?”
“Không có”
Thiên Diễn lập tức phủ nhận.
Hứa Nguyên hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt có vẻ buồn cười.
Im lặng trong chốc lát, Thiên Diễn nhắm mắt lại, đôi môi hồng đào thốt ra hai tiếng chân ngôn:
“Tĩnh Tâm”
“Ngưng Thần”
Dứt lời.
Thiên Diễn mở mắt, cắn cắn khóe môi:
“Chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi này, với trạng thái hiện tại của ta, nếu bị đuổi kịp, vậy đại khái là chúng ta trốn không thoát”
Nói xong, Thiên Diễn giãy dụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Hứa Nguyên, nhưng càng giãy dụa, khí tức nam nhân ở gần trong gang tấc như vậy lại làm cho nhiệt độ cơ thể của nàng càng thêm nóng bỏng.
Hứa Nguyên nhìn thấy như vậy, đành nhẹ nhàng thả nàng từ trong ngực đi xuống.
Vừa chạm xuống đất, Thiên Diễn đã muốn đứng dậy bay đi.
Thế nhưng lại bị Hứa Nguyên nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
Nắm lấy cổ tay nhỏ xinh của nữ tử, giọng nói của Hứa Nguyên không lạnh không nhạt:
“Thương thế của nàng tự như không nhẹ, ngay cả dùng Thiên Tự Chân Ngôn để áp chế độc tính của Mị Anh thì hiệu quả cũng yếu đi rất nhiều”
“Nghỉ ngơi. Ta chữa thương giúp nàng”
“Ta nói ta không sao”. Giọng nói của Thiên Diễn có phần vội vàng.
Âm sắc thanh thúy quanh quẩn ở trong rừng, làm kinh động đến một đoàn chim chóc.
Hứa Nguyên nhìn nàng, bình tĩnh lặp lại lời vừa rồi:
“Nghỉ ngơi. Ta chữa thương giúp nàng”
Bạn cần đăng nhập để bình luận