Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1044: Ta có biết

Ngồi xuống, Hứa Ân Hạc phất phất tay, chỉ trong chớp mắt, một bộ trà cụ quý báu xuất hiện ở trên mặt bàn.
Nhìn thấy trà cụ, Nhiễm Kiếm Ly nhíu mày, có phần bất mãn:
“Có rượu không? Ngươi biết ta không thích uống trà “Thực tình thì ta có biết” Hứa Ân Hạc không để ý tới vẻ bất mãn của đối phương, tự mình châm một vệt lửa nhỏ lên, cử chỉ thanh tao, bắt đầu pha trà: “Đây là ta tự chuẩn bị cho mình"
Nhiễm Kiếm Ly: "…"
Chép chép miệng một cái, Nhiễm Kiếm Ly cười hừ hừ, ngay sau đó, ‘Cộc một tiếng, lôi một vò rượu ngon quý giá từ trong tu di giới đặt ở trên mặt bàn, thế nhưng mặc dù đập xuống rất mạnh mẽ, nhưng bộ trà cụ trên mặt bàn cũng không hề lay chuyển.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nhiễm Kiếm Ly cảm thấy không thú vị, cứ như thế mà cầm vò rượu lên, cho lên miệng “Ục ục ục” vài ngụm, rượu mạnh cay nồng, nhẹ nhàng “Aaaaa” ra một tiếng, sau đó lên tiếng hỏi:
“Tình huống cụ thể thì thực hiện như thế nào?"
Hứa Ân Hạc nhìn vào ngọn lửa ở bên dưới bình sứ tinh mỹ, chậm rãi nói ra:
“Ta chuẩn bị ám sát toàn bộ thủ hạ cao tầng của Giám Thiên Các chỉ trong một lần"
Nhiễm Kiếm Ly sửng sốt trong giây lát, rồi lại lập tức cau mày:
“Ngươi đang đùa với ta phải không?"
Hứa Ân Hạc thoáng ngước mắt lên:
“Ngươi cảm thấy ta giống như một người thích nói đùa?"
Nhiễm Kiếm Ly nhíu mày, ngón trỏ thô ráp vuốt ve vò rượu xinh đẹp ở trong tay, phun ra bốn chữ:
“Phá hư quy củ"
“Người phá hư quy củ trước, không phải là ta"
Trầm mặc.
Lời nói của Hứa Ân Hạc, cùng với sát ý như có như không quanh quẩn bên thân thể hắn, cùng với quyết định hiện tại của hắn làm cho Nhiễm Kiếm Ly nhớ tới một vài ký ức, nhẹ giọng hỏi:
“Ai trong nhà ngươi bị ám sát?"
Hứa Ân Hạc không trả lời, đôi mắt bình thản như giếng sâu.
Từng giây từng khắc của thời gian trôi qua trong sự yên lặng quỷ dị này, cho đến khi nước suối trong bình sứ tinh chế kia bắt đầu sôi trào, Nhiễm Kiếm Ly mới dò hỏi:
“Không phải là tên khốn kiếp Hứa Trường Thiên kia chứ?"
Hứa Ân Hạc vẫn không trả lời, chỉ an tĩnh mà cầm lấy bộ trà ở trước mặt, dùng động tác hết sức thuần thục mà ổn trọng bắt đầu tráng bình, đặt trà, pha nước.
Rót xong một chén trà thơm, Hứa Ân Hạc đưa lên môi thổi thổi.
Nghe nói như thế, Nhiễm Kiếm Ly không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về Nhiễm Thanh Mặc đang ở phía xa, ánh mắt trở nên phức tạp.
Tiếng nước trà sôi trào kéo dài đến mười hơi thở, Nhiễm Kiếm Ly mới trầm giọng, nói:
“Nói thật, Hứa Ân Hạc, ta nghe được phương án kia của ngươi thì ta vốn không muốn xen vào, nhưng với tính tình kia của Thanh Mặc, nếu biết được việc này, chỉ sự sẽ ngay lập tức đi đập cửa nhà người ta"
“Cho nên"
“Ngươi muốn ta làm như thế nào?"
Hứa Ân Hạc uống một hơi, trà thơm trong chén cạn sạch, nói:
“Ở bên trong Tông Minh của các ngươi có một vài tông môn trực thuộc Giám Thiên Các, ta cần danh sách"
Nhiễm Kiếm Ly trầm ngâm một lát:
“Việc này, ta cũng đang điều tra, cần thời gian"
“Càng nhanh càng tốt"
“Được”. Nhiễm Kiếm Ly hỏi: “Ngươi còn cần điều kiện nào khác hay không?"
Hứa Ân Hạc lắc đầu, giọng điệu ôn hòa nhưng rất lạnh lùng: “Không cần. Ngươi chỉ cần cung cấp cho ta một phần danh sách, cùng với vị trí và thời gian mà bọn chúng có thể xuất hiện"
Nhiễm Kiếm Ly gật nhẹ, hạ giọng, hỏi:
“Đã như vậy, cũng đến lượt ta nói điều kiện của mình"
“Ngươi nói đi"
“Việc này, tạm thời ngươi không cần nói cho đồ nhi kia của ta, cụ thể giấu diếm như thế nào, thì tự ngươi nghĩ biện pháp đi"
“Còn nữa, đảm bảo nàng an toàn bên trong Đế An thành"
"Ừm"
“Đợi xong xuôi hết thảy mọi chuyện, ngươi để cho Phượng Cửu Hiên tự mình hộ tống nàng về núi Thiên Nguyên"
Dứt lời.
Nhiễm Kiếm Ly nhìn về phương bắc, thở dài một tiếng:
“Phượng Cửu Hiên tự mình đến cũng không thể cứu được Hứa Trường Thiên hay sao?"
Trên đồi núi ở bình nguyên mênh mông bát ngát phương bắc, một vùng sương mù khổng lồ che khuất bầu trời cứ như vậy mà vắt ngang thiên địa, ở nơi đó tỏa ra loại khí tức nguy hiểm khiến cho các loài chim chóc muỗng thú trong phạm vi mấy trăm dặm đều trốn chạy ra bốn phía.
Mà ở ngay tầng trời phía trên làn sương mù quỷ dị này, có một vị nam tử tóc dài áo trắng như tuyết đang lẳng lặng huyền phù. Sau khi nhận được truyền tấn của thiên tấn viên tinh, hắn cứ như vậy mà chạy thẳng tắp tới nơi này, không ngừng nghỉ bất kỳ lúc nào, lấy thời gian sớm nhất có mặt ở vị trí đã ước định với Lâu Cơ. Nhưng nhìn vào sương mù quỷ dị ở phía dưới, đôi mắt hẹp dài của Phượng Cửu Hiên hiện lên vài phần bất an.
Hắn không rõ ràng lắm là trước khi hắn chạy tới thì nơi này phát sinh ra chuyện gì, nhưng nhìn vào lớp sương mù dày đặc gần như có thể che đậy sự dò xét của thánh nguyên ở đây, vậy thì trước đó ở chỗ này có phát sinh sự tình gì thì chắc chắn cũng không phải là việc tốt lành gì.
Trường Thiên...
Từ đáy mắt đen nhánh của Phượng Cửu Hiên hiện lên vẻ sầu lo nồng đậm, chậm rãi lấy ra linh kiếm Thanh Uyên từ trong tu di giới rồi cầm trong tay.
Tuy rằng lo lắng ở trong lòng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lý trí của hắn làm ra phán đoán.
Lâu Cơ.
1040 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận