Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 774: Có nhớ ta hay không?

Đình viện không có ánh sáng, cây ngô đồng vờn quanh, tuyết bay đầu trời theo lá vàng rơi xuống, một dòng gió lạnh thổi qua khiến mặt hồ yên tĩnh được điểm xuyến bởi những đốm sáng vàng ấm từ bên trong phòng hắt ra gợn sóng lăn tăn.
Cửa chính đường được một cái bình phong thêu phượng ngăn cách, trong đường tối đen, chỉ có một chút ánh lửa từ bên trong phát ra, hắt bóng một bàn tay xinh đẹp cầm hồ sơ lên trên bức bình phong, giọng nữ yêu mị mang chút lười biếng từ bên trong truyền ra, giống như xà hạt lan tràn đến chỗ nam tử nửa quỳ ở trong viện:
"Lấy tu vi của hắn để phát hiện ra ngươi cũng không tính là một việc khó, cho nên hắn đây là cố ý muốn để cho ta nhìn?"
Nam tử che mặt, mặc một bộ áo đen, chỉ thấy đôi mắt của hắn, nửa quỳ phía trên tuyết đọng ở trong viện, cúi thấp đầu:
".... Thuộc hạ không dám nói bừa."
Giọng của nữ nhân sau tấm bình phong rất nhẹ, mang ý cười nhưng lạnh lẽo:
"Bản tọa cũng không hỏi ngươi."
Dứt lời, nữ tử sau tấm bình phong nhất thời im lặng, trong viện nhất thời im ắng.
Nam tử hắc bào không lên tiếng, nhưng nữ nhân không lên tiếng nên hắn cũng không dám rời đi, thành thành thật thật nửa quỳ trong tuyết ở đình viện.
Thời gian trôi qua, phía trên lớp áo đen trong nội viện kia dần dần chất lên một chút màu trắng, nhưng hắn vẫn không có chút lời oán giận nào, vẫn nửa quỳ cẩn thận tỉ mỉ như cũ, thân hình trong gió tuyết không có chút lay động nào.
Hắn biết rõ nữ tử trong đường sẽ không vô duyên vô cớ giữ hắn ở đây.
Thời gian không biết qua bao lâu, cửa đình viện yên tĩnh lớn như vậy bỗng nhiên truyền đến một tiếng mở cửa nhỏ xíu.
Con ngươi rủ xuống của nam tử áo đen có chút co rụt lại.
Không có bất kỳ thông báo gì, thậm chí ngay cả thanh âm gõ cửa cũng không thấy, ai dám to gan trực tiếp xâm nhập tổng vụ phủ Hắc Lân vệ Quảng Dương Thành như vậy?
Trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng hắn vẫn thành thành thật thật quỳ như cũ.
"Kẽo kẹt —— "
"Kẽo kẹt —— "
Thanh âm đạp tuyết từ phía sau lưng truyền đến, bước chân rất nhẹ, rất chậm.
Lâu tổng trưởng không cho hắn rời đi có phải là vì người này.
Dù chưa dám dò xét người tới là ai nhưng tố dưỡng sau khi trải qua huấn luyện nghiêm mật dưỡng thành vẫn như cũ khiến cho nam nhân đang quỳ dù chưa hề biết tiếng bước chân của người tới là ai những đã đánh giá được tu vi đối phương không cao.
Mười mấy giây sau, người tới đã đi tới bên cạnh thân hắn.
Nam tử áo đen hạ tầm mắt xuống thấy được một đôi giày Lưu Vân vểnh lên, mà bước chân đối phương dọc đường đi ngang qua hắn cũng hơi dừng lại, dường như nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục đi vào trong phòng.
Vẫn không có bất luận thông báo gì, thậm chí liên thanh chào hỏi cũng không có, tiếng bước chân kia liền trực tiếp đi vào sau bình phong.
Sau đó lại không có âm thanh.
Nhìn cái đại đường ánh nến mờ tối này, Hứa Nguyên tiện tay lật ra một chiếc Hỏa Linh Đăng bày ở phía trên bàn, nghiêng người dựa vào bàn, nhìn nữ nhân đối diện:
"Tỷ, đã lâu không gặp, có nhớ ta hay không?"
Nữ nhân này chính là Lâu Cơ.
Hôm nay Lâu Cơ mặc một thân áo khảm viền bạc màu sáng, thắt lưng màu phù dung buộc ngang eo váy dài càng làm nổi bật lên vòng eo thon không đến một nắm tay của nàng.
Đương nhiên, đai lưng càng làm lộ sóng ngực mãnh liệt, chỉ là quần áo khép chặt không thấy khe rãnh.
Nhẹ hít một hơi, Lâu Cơ không lạnh không nhạt ngước mắt liếc qua hắn, ngữ khí yếu ớt:
"Tỷ tỷ có nhớ cũng vô dụng, nếu không cho người đi tìm ngươi, Trường Thiên của chúng ta sợ là ngay cả nói chuyện cũng không nói đã rời đi rồi."
Hứa Nguyên cười hì hì đi đến sau lưng Lâu Cơ, nhẹ nhàng xoa cái cổ trắng nõn của nàng giải thích:
"Tỷ tỷ ngươi chịu hết nổi mới cho người đến dẫn đường cho ta, nếu không ta cũng không tìm thấy ngươi a."
Nói xong, Hứa Nguyên một bên vừa bóp đầu vai mềm mại của Lâu Cơ vừa nói:
"Hôm nay thời điểm vào thành từ trên không trung ta đã nhìn thấy bên trong Quảng Dương Thành thật là náo nhiệt a, là sắp có chuyện gì xảy ra sao?"
"Ngươi cứ nói thử xem?"
Lâu Cơ ngoái nhìn liếc qua tiểu quỷ sau lưng, lười biếng dựa vào trên lưng ghế, nhắm con ngươi, hưởng thụ đầu ngón tay xoa bóp của đối phương:
"Gần nhất nhiều chuyện đến nhanh sắp khiến tỷ tỷ mệt chết rồi, ân, thủ pháp không tệ, có thể dùng lực một chút."
"Được rồi."
Hứa Nguyên tuân lệnh trực tiếp vận hành công pháp.
"Lại dùng lực một chút."
Đôi mắt đẹp của Lâu Cơ híp lại, trong đồng tử như có hơi nước.
"Ừm."
"Hôm nay ngươi chưa ăn cơm sao? Dùng sức."
"Ngạch, được."
"Trường Thiên."
"Ừm?"
"Ngươi có chút khí lực như vậy, là cần tỷ tỷ cho ngươi chút thuốc sao?"
"."
Hứa Nguyên.
Hỏng rồi, lại bị mắng.
Ý niệm mới vừa nhuốm, dáng người khinh nhu của Lâu Cơ liền ngồi thẳng dậy, đảo đôi mắt, tóc đen bên thái dương theo gió vương vào trên môi, con ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm hắn, mang theo một chút hàn ý:
"Trường Thiên, tỷ tỷ ta rất hiếu kì, chút tu vi ấy của ngươi tại sao lúc trước dám kiên trì lưu lại Bắc Phong?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận