Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 940: Ta cự tuyệt

"Dù sao, ta cũng đã chết hai vạn năm rồi nha. Chỉ cần ngươi từ bỏ Thiên Diễn cùng với ta, Thiên Dạ ta có thể hứa hẹn cho ngươi… "
"Ta cự tuyệt."
Hứa Nguyên đánh gãy thuyết pháp của nàng, không chần chờ chút nào:
"Ngươi có nói bao nhiêu lần thì đáp án của ta đều như thế."
Nói đùa sao, hắn đã hạ quyết tâm, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của Thiên Diễn trong ảo cảnh, chí ít tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc mà Thánh nữ ván giặt đồ triệt để bảo hộ.
"."
Thiên Dạ.
Vừa nói, Hứa Nguyên đánh giá hình thể thiếu nữ Thiên Dạ, cợt nhả nói:
"Ta lại rất hiếu kì, ta đến cùng có cái gì mà lại hấp dẫn ngươi như thế? Ngươi chấp nhất với ta đến mức như thế, chấp nhất châm ngòi quan hệ của ta với Thiên Diễn như thế a?"
"Bởi vì ngươi rất thú vị."
Ánh mắt Thiên Dạ rất thản nhiên, thanh tuyến ung dung:
"Hơn nữa ngươi là đặc thù, trong thế giới huyễn cảnh hư giả này, ngươi là tồn tại chân thực độc nhất vô nhị."
"Còn có Thiên Diễn."
Hứa Nguyên ý đồ nhắc nhở.
"Có thể là ta không thích nữ tử."
Thiên Dạ trừng mắt nhìn về phía hắn, mắt phượng óng ánh, môi đỏ mị hoặc:
"Cho nên, chỉ có Hứa Nguyên ngươi đối với ta là đặc thù ~ "
"."
Hứa Nguyên có cảm giác chính mình giống như bị tác động.
Thiên Dạ tựa hồ luôn luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hứa Nguyên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua tầng bích chướng nhìn không thấy kia, ở trên đó nổi lên một mảnh gợn sóng, cười giả dối:
"Nhịp tim ngươi hình như đã gia tốc đấy, nhưng mà trong lòng ngươi vẫn còn có chút cố kỵ."
Đoán quả thực rất chuẩn.
Nhưng mà tỷ tỷ à, nếu chuyển sang nơi khác, ta có thể bóc ngươi đến cái quần cộc cũng không thừa.
Trong lòng Hứa Nguyên lưu manh nghĩ, mặt ngoài đứng đắn lắc đầu:
"Ngươi đùa giỡn thật nhàm chán."
"Nhàm chán?"
Một tiếng thì thầm, Thiên Dạ buông tầm mắt xuống, môi chứa ý cười:
"Để cho ngươi yêu ta sẽ giúp ngươi sống lại, còn ta đã có hiện thực vạn năm, ngươi chưa phát giác ra loại sự tình này rất thú vị sao?"
Bệnh tâm thần.
Đáy lòng chửi nhỏ một tiếng, Hứa Nguyên lắc đầu, vẫn như cũ cười nói:
"Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã chết, loại cố sự này xác thực rất thú vị."
Thiên Dạ lập tức gật đầu:
"Ngươi cũng cảm thấy vậy đúng không?"
Hứa Nguyên khoát tay áo, đi đến phía lối ra của động rộng rãi:
"Vậy ngươi cố lên nha, hi vọng ngươi có thế làm cho ta yêu ngươi, lão bà chết hai vạn năm."
"."
Khóe mắt Thiên Dạ nhảy lên, đang muốn lên tiếng lần nữa đã thấy bóng lưng đối phương đã biến mất trong sương mù dày đặc trong động đá vôi.
Hứa Nguyên đi ra ngoài khoảng chừng trăm trượng, trong sương mù dày đặc của động rộng rãi hiện ra một đạo bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp.
Đến rồi, Thiên Diễn quả nhiên đã trở về, tránh ở cái góc tường này nghe lén đây mà.
Xem ra dự đóan lúc trước của hắn là đúng, nếu như đáp ứng nữ nhân Thiên Dạ kia, Thánh nữ ván giặt đồ ‌này lại phải thương tâm một hồi.
Mà giờ khắc này khi ánh mắt Hứa Nguyên chiếu tới, khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Thiên Diễn đang nén cười.
Xem ra mấy câu "chân thành chi ngôn" tận lực nói ra lúc nãy tựa hồ quả thật khiến nàng rất vui vẻ.
So với nữ nhân điên Thiên Dạ kia, quả nhiên vẫn là ván giặt đồ nhà mình càng đáng yêu hơn.
"Ngươi nghe thấy được?"
Đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe, cau mày, biết rõ còn cố hỏi.
"Nghe thấy cái gì?"
Thiên Diễn thu liễm ý cười, nghiêng đầu một chút, ra vẻ không biết.
"Không nghe thấy cũng được."
Hứa Nguyên cười nhẹ một tiếng, cũng không truy đến cùng, xoay người đi đến phía lao tù phù văn đang cầm tù Thiên Dạ:
"Tình huống bên ngoài như thế nào?"
Thiên Diễn bước nhanh đi theo hắn, môi mỏng mang theo mỉm cười ngọt ngào:
"Không phát hiện tung tích những người khác, hẳn là an toàn, thương thế của ngươi thì sao?"
"Thương thế đại khái tốt hơn ba thành, miễn cưỡng có thể vận công."
Hứa Nguyên nói, ngược lại hỏi:
"Thiên Dạ ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?"
Thiên Diễn nghe vậy khuôn mặt nhỏ bộc lộ một sợi sầu khổ.
Hứa Nguyên hơi nhíu mày:
"Duy trì phong ấn nàng tiêu hao rất lớn đối với ngươi sao?"
Thiên Diễn trầm mặc hai giây, vẫn lắc đầu một cái:
"Không tính là lớn."
Hứa Nguyên thấy thế trong lòng trong nháy mắt hiểu rõ.
Nhiều lần ác chiến, thêm mị độc trong thể nội quấy phá, trạng thái Thiên Diễn kỳ thật cũng không tính là quá tốt, duy trì phong ấn Thiên Dạ đối với nàng có gánh vác rất nặng.
Hơi suy tư, Hứa Nguyên đề nghị: ‌
"Có thể dùng loại hình thuật pháp ‌cấm chế thường quy không a?"
Thiên Diễn đạp hư mà đi, lắc lắc đầu, thanh âm rất nhẹ:
"Không được, Diễn Thiên Quyết có kháng tính trời sinh đối với phần lớn cấm chế, hơi không chú ý sẽ bị nàng bài trừ, đến lúc đó chúng ta có khả năng không kịp ngăn cản nàng truyền đi tin tức ra ngoại giới."
Hứa Nguyên sờ lên cằm, ngước mắt nhìn về phía lao tù phù văn lóe ra kim quang bên trong sương mù trong động rộng rãi:
"Nếu đã như vậy, vậy cứ giao cho ta đi."C
"Giao cho ngươi?"
Thiên Diễn chớp mắt.
"Lại quên rồi? Hạ dược a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận