Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1002: Cược mệnh

"Ngài xác nhận a?"
"Cục diện sống còn bực này, ta nào có thể nắm chắc trăm phần trăm được! Nhưng chỉ có làm như vậy chúng ta mới có thể có cơ hội còn sống, điện hạ ngươi cũng giống như vậy Thiến Hề trầm mặc, mấy lời của lão giả vừa rồi nàng tất nhiên cũng đã nghe thấy được.
Ngoại trừ nữ tử Bán Thánh mặc váy đen và vị lão giả kia ra, bên trong Huệ Châu Huyện này còn có ba tên kinh khủng khác có tu vi cùng giai với nàng đang tiềm ẩn tại một nơi bí mật gần đó, loại ám sát tầng cấp này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng.
An tĩnh trong chớp mắt, thân hình yểu điệu của Thiến Hề không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào xuất hiện ở bên trong toa xe, không tiếp tục nói thêm bất luận câu nói gì, bình tĩnh vươn tay nhỏ ôm lấy eo nam tử.
Nếu điện hạ đã ra lệnh nàng phải nghe theo vị Tam công tử này, vậy nàng cứ nghe lệnh là được.
Suy nghĩ hiện lên, thân hình hai người lập tức biến mất trong buồng xe, vẻn vẹn chỉ còn lại màn xe gợn sóng nhẹ nhàng bị kình phong nhấc lên.
Dưới tình huống bị cường giả Thuế Phàm dùng toàn lực hành động, Huệ Châu Huyện thành lớn như vậy nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bị phá hủy một phần tư.
Mà phía thành nam gần Dị Thú Ti càng là khu trọng tai, trong phương viên vài dặm đều là biển lửa đang bốc lên, mùi thịt khét lẹt hôi thối bốc lên có thể ngửi được khắp nơi.
Không ngừng lẩn tránh Tam Dương Chân Diễm của lão giả đang nổi điên ném mạnh xuống, thời điểm mỹ phụ trung niên lại lần nữa quay trở lại Huyền Ưng lầu các, nàng nhìn thoáng qua Huyền Ưng lầu các phía dưới, trong ánh mắt không khỏi lóe lên một vòng ngạc nhiên.
Trong tầm mắt ở trên cao nhìn xuống của nàng, nàng thấy được hai người một nữ một nam đang bước ra từ trong Huyền Ưng lầu các kia, đi tới phía trên đình đài to lớn phía sau Huyền Ưng lầu các.
Nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bào, một đôi mắt huyết mang lấp lóe, thần sắc âm trầm nhìn chằm chằm trên không. Mà bên cạnh hắn thì có một nữ tử váy đỏ đang đứng đấy, trong khuỷu tay còn kẹp một nữ tử đang hôn mê, chính là Tĩnh Tuyết Lam đang bị giam trong mật thất lúc nãy.
Mà điều quỷ dị chính là, tầm mắt mỹ phụ trung niên có thể nhìn thấy được hai người, nhưng dùng khí cơ đảo qua, nơi đó lại không có một ai.
Đứng ở phía trên đình đài, ánh mắt Hứa Nguyên bình tĩnh nhìn lướt qua vị khách đột nhiên không mời mà đến kia, nhưng trái tim hắn lúc này khiêu động rất nhanh.
Ở trong ảo cảnh, vì mạng sống mà hắn và Thiên Diễn thường xuyên cùng nhau cược mệnh, không nghĩ tới sau khi trở lại hiện thực, thân là Thái tử Tướng Quốc phủ, hắn thế mà vẫn còn phải cược mệnh.
Đối mặt với nữ tử mang thiết diện khóc lóc đau khổ trong chớp mắt, Hứa Nguyên há to miệng, thanh âm trải qua nguyên khí khuếch tán vang vọng trải rộng khắp Huệ Châu Huyện thành lúc này đã trở nên hết sức bừa bộn: "Hứa Trường Thiên đang ở đây, chư vị tới đây ám sát ta, bản công tử cảm thấy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một chút.
Thanh tuyến ôn nhuận dưới nguyên khí gia trì vang vọng mỗi một nơi hẻo lánh của Huệ Châu Huyện thành, cũng truyền vào trong tai mỗi người bên trong thành.
Lúc này đám người đang kêu khóc chấn thiên, huyên náo hỗn loạn chạy tứ phía đột nhiên lâm vào yên lặng trong chớp mắt.
Tuyệt đại bộ phận bách tính bên trong Huệ Châu Huyện đều lê dân bình thường ban ngày mặt trời mọc thì ra làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, vì mấy lượng bạc vụn mà bôn ba mệt nhọc.
Trước khi đạo thanh âm này vang lên, bọn hắn thậm chí còn không biết huyện thành vốn dĩ luôn luôn bình hòa này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết là chỉ một chớp mắt, trời đất đã thay đổi.
Thiên Hỏa từ trên trời giáng xuống mang theo bạo tạc vô tận thôn phệ nhà của bọn hắn, láng giềng chất phác mới hôm qua còn ngồi ở sân trước đàm luận trò chuyện nay đã bị tạc thành bọt máu, liệt diễm không cách nào dập tắt đang không ngừng lan tràn bên trong thành trì.
Mà đạo thanh âm này đột nhiên vang lên đã cho bọn hắn biết đáp án.
Ám sát.
Bởi vì ám sát giết một người mà đồ cả một thành.
Sao mà hoang đường.
Nhưng càng buồn cười hơn chính là cho dù bọn hắn có biết được chân tướng cũng không cách nào thay đổi được bất kỳ điều gì, thậm chí ngay cả nỗi oán hận đối với chân tướng còn chưa kịp dâng lên đã phải tiếp tục bỏ trốn tứ phía để tìm một con đường sống.
Cầu nguyện cho mình có thể sống sót trong trận đại kiếp này.
Mà trong số những người dân đang chạy trốn hỗn loạn trên đường phố, có hai người nam tử đeo thiết diện khóc lóc đau khổ vẫn bình tĩnh giữa hỗn loạn quanh mình, khung cảnh như vậy lộ ra hoàn toàn trái ngược.
Hai người nhàn nhã đi ngược dòng người hốt hoảng, đi thẳng đến phía trung tâm quảng trường đang không ngừng dâng lên liệt diễm.
Chính là hai người phụ trách tìm kiếm Hứa Nguyên, Thái Sử Nhiên và Chu Bàn Tử Nhìn đám người hỗn loạn quanh mình, thanh âm Chu Bàn Tử mang theo ý cười hỏi: "Tam công tử Tướng phủ này vậy mà lại chủ động xuất hiện, không phải là có người giả mạo đấy chứ?"
Thái Sử Nhiên cũng nhìn đám người chạy nạn chung quanh, nhưng thanh tuyến của hắn vẫn rất trầm thấp:
"Chủ nhân của thanh âm kia đúng là Hứa Trường Thiên Trong đôi mắt Chu Bàn Tử lóe lên một vòng hứng thú, đôi mắt lạnh nhạt đảo qua đám người hỗn loạn quanh mình:
"Lúc này lại chủ động nhảy ra, là muốn dùng tính mạng để cứu những thứ lê này?"
"Hắn cứu những phàm nhân này?"
Thái Sử Nhiên quét mắt nhìn Chu Bàn Tử một chút:
"Chuyện này là thật sao?"
Chu Bàn Tử có chút yên lặng, khe khẽ lắc đầu: "Cũng đúng, đừng nói là mấy chục vạn, cho dù là mấy trăm vạn phàm nhân so ra cũng kém hơn tính mạng một mình công tử Tướng phủ hắn, hắn chủ động xuất đầu lộ diện hẳn là vì đã cùng đường mạt lộ"
1177 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận