Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1011: Tĩnh Tuyết Lam chết

Nàng rất rõ ràng mục đích của những người này.
Đánh trọng thương nữ tử váy đen tuy rất quan trọng, nhưng quan trọng đến đâu cũng không thể sánh bằng tính mạng Trường Thiên.
Mà tốc độ của nàng so với đạo lôi cung kia càng nhanh hơn. Nhưng đột nhiên có một đạo thân ảnh mập mạp ngăn ở trên quỹ tích mà nàng đang lao tới.
Nhìn thấy thân hình đối phương hiển hiện, đôi mắt đẹp âm lãnh màu tím của Lâu Cơ bộc lộ một vòng bối rối không thể khống chế, cùng với tiếng quát lớn vang vọng chân trời của Lạc Băng Ly gần như đồng thời vang lên:
"Ngươi dám? !"
Dứt lời.
Hai thân ảnh của Chu Bàn Tử và Thiến Hề gần như đồng thời bị khí cơ cường đại đánh bay đập vào trong Huệ Châu Huyện, xuyên thấu qua quảng trường, dâng lên một mảnh bụi mù vô tận.
Tĩnh Tuyết Lam, chết rồi.
Mà vào thời khắc lôi hồ đánh tới, dưới thao túng của Lạc Hi Nhiên, quanh thân Hứa Nguyên bỗng nhiên ngưng tụ vô số thảm vi khuẩn như tơ lụa. Bọn chúng dây dưa phía trên quỹ tích lôi hồ kia, thoáng chốc tạo thành lớp hộ thuẫn chín tầng kiên cố. Nhưng sự cường đại của Thuế Phàm trước mặt một kích tụ lực kia đều là phí công, lôi hồ trong nháy mắt đánh xuyên qua những lớp hộ thuẫn thảm vi khuẩn, cuối cùng nhắm vào đầu Hứa Nguyên. Sau đó, lôi hồ màu tím cứ như có không vật gì mà xuyên qua.
Thành thị biến thành cảnh phế tích hoang tàn khắp nơi, tiếng tuyệt vọng kêu khóc đã nương theo ngọn lửa mà lan tràn đến mỗi một nơi hẻo lánh trong cổ thành.
Vòng chiến của hai người lão giả tiều tụy và mỹ phụ trung niên vẫn kéo dài, tiếng cười to điên cuồng và tiếng thuật pháp nổ đùng không ngừng vang vọng khắp thiên khung, mỗi một lần dư ba thuật pháp của hai người rơi xuống đều sẽ khiến cho quảng trường mang đến tai hoạ ngập đầu.
Nhìn về phía thuật pháp tia sáng vô cùng chói lọi ở chân trời kia, đôi mắt lóe ra huyết mang quỷ dị của Hứa Nguyên dần dần trống rỗng, cho đến tận khi tĩnh mịch.
Trước khi tầm mắt quy về hắc ám, thứ cuối cùng mà hắn nhìn thấy là thảm vi khuẩn Hắc Tử như tơ lụa tung bay xuống từ trên không trung kia.
Giống như những dư ba đấu pháp không thấy rõ bên trong thành làm chính mình phải bỏ mình, thẳng đến khi ý thức tiêu tán, Hứa Nguyên cũng không thể thấy rõ cái gì đã xuyên qua đầu óc mình.
Nhìn thanh niên cẩm bào trong đống gạch ngói đổ vụn bên ngoài mấy dặm dần dần tiêu tán sinh cơ, nỗi lòng một mực lo lắng của Thái Sử Nhiên rốt cục cũng lắng xuống trong bụng, nhưng động tác trên tay hắn cũng không có chút ý tứ ngừng lại nào.
Bổ đao là một thứ mà thích khách cần tu dưỡng.
Là mở đầu đại kiếp thiên hạ, coi trọng như thế nào cũng không đủ, hắn không thể có bất kỳ tâm lý may mắn gì. Nếu sinh cơ của Hứa Trường Thiên đã đoạn tuyệt, vậy cũng phải triệt để nghiền xương hắn thành tro. Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, Thái Sử Nhiên tiện ý biết được chính mình không có cơ hội tiếp tục xuất thủ.
Lúc trước vì để tránh né dò xét của Lâu Cơ, lôi hồ ngưng tụ trong tay hắn vẻn vẹn chỉ sử dụng nguyên khí ở mức thấp nhất, sẽ không khiến cho bất luận người nào chú ý, nhưng ba động phóng xuất ra lại khó mà che giấu.
Mà đối với loại tu giả tầng cấp bọn hắn mà nói, thông qua thuật pháp được thả ra để xác nhận phương vị của người khác có thể nói là chỉ cần trong chớp mắt.
Lâu Cơ đã xác định ra vị trí mà hắn giấu kín.
Uy áp kinh khủng giống như núi cao lập tức đè xuống phía Thái Sử Nhiên, nếu như dưới loại tình huống này cưỡng ép ra tay với Hứa Trường Thiên, có khả năng trong chớp mắt hắn sẽ bị Hắc Lân tổng trưởng đánh cho trọng thương.
Lựa chọn trong ngắn ngủi, Thái Sử Nhiên từ bỏ ý định tiếp tục hủy thi diệt tích.
Thuế Phàm và Ngưng Hồn chính là chênh lệch như giữa trời và đất.
Mặc dù trên dưới quanh người Hứa Trường Thiên nhìn qua chỉ có một tấc chỗ trống trên mi tâm, nhưng kỳ thật trong chớp mắt một sợi lôi hồ màu tím tiếp xúc đến thân thể đối phương, màng bao đạo uẩn và ý trên đó đã đoạn tuyệt hết thảy sinh cơ thể nội Hứa Trường Thiên.
Trừ phi Hứa Trường Thiên là loại dị quỷ xuất hiện vạn năm trước kia, nhưng rất hiển nhiên đối phương không phải.
Trước khi động thủ, hắn đã dùng khí cơ xác định qua đối phương chỉ là một kẻ có thân thể như nhân loại bình thường.
Mà nếu như là nhân tộc, cho dù là mạnh đến mức Nguyên Sơ, dưới tình huống đại não bị phá hủy đều không cách nào sống sót, càng đừng nói gì tới chỉ là một giới Ngưng Hồn.
Suy nghĩ mới hiện lên, ánh mắt Thái Sử Nhiên không chút dấu vết liếc qua vị trí thi thể Hứa Nguyên, lông mày vừa giãn ra liền lập tức nhíu lại.
Trong cảm giác của hắn, loại vật chất màu nâu đỏ vừa rồi hiển hiện ra quanh thân Hứa Trường Thiên hình thành lớp hộ thuẫn ngăn cản một sợi lôi hồ kia cũng không bởi vì Hứa Nguyên chết đi mà tiêu tán.
Hắn từng cho rằng đó là pháp khí bảo mệnh mà Tướng Quốc phủ giao cho Hứa Trường Thiên, nhưng hiện tại xem ra đối phương tựa hồ là có Linh Vận Tinh Quái có ý thức của chính mình.
Mà bây giờ, đầu Linh Vận Tinh Quái kia vậy mà đang có ý đồ tự mình chữa trị chỗ trống rỗng trên mi tâm Hứa Trường Thiên.
Thái Sử Nhiên cho dù rất chắc chắn Hứa Trường Thiên đã biến thành một cỗ thi thể, nhưng thân phận mở đầu đại kiếp thiên hạ của đối phương cùng với một màn quỷ dị trước mắt vẫn không khỏi khiến hắn hiện lên một vòng bất an.
"Ngươi đây là dám thất thần trước mặt ta sao?"
Ngây người trong chớp mắt, bóng hình xinh đẹp bỗng nhiên hiển hiện, giọng nữ đạm mạc mà âm lãnh đã từ sau lưng hắn truyền đến.
Thái Sử Nhiên nghe được đạo thanh âm này, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
Hắn chắc chắn đó là Lâu Cơ đã mất đi lý trí.
Đối với phàm nhân mà nói, phẫn nộ có thể khiến cho người ta quên đi đau đớn trên nhục thể khi vật lộn, nhưng đối với tu giả mà nói, thời điểm chém giết, phẫn nộ sẽ chỉ làm cho ngươi chết càng nhanh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận