Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1067: Một Chữ Giết

Thiên Uyển không nói chuyện, khí cơ bàng bạc lập tức khuếch tán ra.
Thiên Diễn thấy thế liền biết đây là sư phó muốn truyền âm cho xem mặt người.
Hai sư đồ đứng thẳng trên đỉnh tháp ước chừng nửa khắc đồng hồ, một trận tiếng bước chân khinh nhu chậm rãi từ bên trong đường hành lang thâm thúy truyền đến.
Thiên Diễn nghe tiếng, một đôi mắt vàng kim lập tức quét tới.
Lọt vào trong tầm mắt, nàng thấy được một nữ nhân.
Một nữ nhân lông mày như đào hoa, mị ý tự nhiên, thân mặc áo lụa nhưng vẫn không thể che hết đường cong thướt tha của nàng.
Nữ tử đi tới gần, nhẹ nhàng hạ thấp người thi lễ, gió lạnh khẽ vuốt qua làn áo của nàng, một mảnh mềm mại cao ngất phác hoạ hiện ra, thanh tuyến của nàng phảng phất như mang theo mị ý có thể khiến cho người ta hãm sâu vào trong đó:
"Bái kiến Các chủ tôn thượng, Thánh nữ đại nhân Nhìn hồ ly tinh tuyệt mỹ khuynh thành một thân tố y này, Thiên Diễn không hiểu sao trong lòng dâng lên một tia cảnh giác.
Trầm mặc một chút, thanh tuyến thanh lãnh của Thiên Diễn mở miệng hỏi:
"Tu vi tam phẩm?"
Thiên Uyển lườm Tô Cẩn Huyên một chút, nhẹ giọng giải thích nói:
"Mị Hồn Ma Thể, người mượn tới từ Tần gia bên kia, hình như gọi là Tô Cẩn Huyên"
Trạch viện trong tướng phủ cũng không tính là rất lớn, nhưng so sánh với ngoại viện to bằng mấy cái quảng trường kia mà nói, tổng thể chiếm diện tích cũng chỉ khoảng hai ba mẫu đất.
Bởi vì không cách nào mượn nhờ nguyên khí để tiến hành tu luyện, viện trong tướng phủ lại không có bất kỳ công trình giải trí gì, sau khi Hứa Nguyên biết được tình hình Thiên Diễn gần đây liền cáo biệt Hứa Trường Ca một đường ngâm nga một đoạn tiểu khúc tản bộ đến trước thư phòng lão cha.
Trên cánh cửa đàn mộc dưới mái hiên đỏ Phi Yến vểnh lên điểm xuyến một vài bông hoa điêu khắc trang nhã. Đứng ở trước cửa, Hứa Nguyên hơi liếc nhìn một chút, phát hiện nơi trọng địa bực này vẫn không khóa lại theo thói quen.
Tiện tay đẩy cửa bước vào, nhìn bố cục trang nhã trong phòng hơn mười năm qua vẫn chưa bao giờ cải biến, khóe môi Hứa Nguyên không tự chủ gợi lên một vòng ý cười.
Đẩy cửa phòng ra, lọt vào trong tầm mắt là một bình phong tơ lụa thêu thủy mặc sơn thủy, cất bước vượt qua liền có thể nhìn thấy một bàn gỗ án nặng nề đặt ở chỗ sâu nhất trong gian phòng.
Mặc dù lão cha kia cũng có hiểu sơ thư hoạ, nhưng những thứ này chỉ là công cụ để hắn tranh thủ hảo cảm của thượng vị giả thời điểm còn chưa cầm quyền chứ không phải vì hắn thấy hứng thú.
Cũng bởi vậy, trên vách tường thư phòng không có bất luận thư hoạ đồ cổ nào, có chăng chỉ là một giá sách tràn đầy các loại văn án.
Giày đạp lên nền đất, bước chân nhu hòa vang lên, Hứa Nguyên trực tiếp đặt mông ngồi xuống vị trí của cha hắn, ánh mắt quét qua toàn bộ thư phòng.
Huân hương thanh nhã điểm xuyến lấy khí tức thư quyển, cả phòng lộ ra yên tĩnh mà thanh u, nơi đây phảng phất có thể ngăn cách hết thảy ồn ào náo động ở ngoại giới.
Chẳng biết tại sao, mỗi lần ngồi vào vị trí này, hắn luôn có một loại cảm giác mình đã ngồi lên kim loan bảo tọa.
Lắc đầu, Hứa Nguyên ném những suy nghĩ này ra khỏi não hải, hơi đưa tay dựa theo ký ức dùng nguyên khí từ tay phải đưa tới trên giá sách thứ nhất, thu tới một chồng hồ sơ.
Bởi vì thư phòng này là nơi lão cha hắn xử lý chính vụ khi ở nhà, trong phòng có hơn mười cái giá sách không có bất kỳ điển tịch công pháp nào, ngoại trừ mấy bản luyện chữ mà lão cha hắn ngẫu nhiên dùng bút lông sói viết ra, tất cả đều là văn kiện một vài chính vụ trọng yếu.
Mà giá sách đầu tiên bên tay phải chính là nội sam cơ mật trong một tháng gần nhất mà người phía dưới đã chỉnh lý tốt sau đó trình lên.
Thầm nghĩ, Hứa Nguyên không khỏi dâng lên một vòng nghi hoặc.
Vì sao trước kia hắn chuồn vào thư phòng trộm đồ chỉ có thể tìm được tranh chữ của lão cha, mà những nội sam cơ mật này một lần cũng chưa từng nhìn thấy?
Suy nghĩ đến đây, Hứa Nguyên bỗng nhiên cười nhẹ lắc đầu.
Uổng công năm đó hắn còn cảm thấy mình làm rất bí mật, thì ra những chuyện này đều là lão cha kia ngầm đồng ý.
Nương theo huân hương trong phòng, Hứa Nguyên đưa tay bắt đầu đọc qua hồ sơ trong tay.
Một phong lại một phong. Thẳng đến khi hắn xem đến một phong hồ sơ khảm viền vàng nào đó, hơi đọc lướt qua mấy hàng, lông mày Hứa Nguyên đã nhướng lên một cái.
Đây là một phần liên quan tới chiến sự Bắc cảnh.
Tỉ mỉ xem hết toàn bộ, lông mày Hứa Nguyên liền khóa chặt.
Phần nội dung thứ nhất của nội sam có chút kình bạo. Dịch bệnh kinh khủng từ Vạn Nhân Quật bên trong Vạn Dược cốc lan ra đã từ bên trong Phong Bắc Châu lan tràn tới các nơi khác, từ cao tầng tông môn bên trong Bắc cảnh cho tới thứ lê cơ sở, một khi nhiễm bệnh sẽ hóa thành lệ quỷ bị dục vọng ăn mòn.
Mà những thứ lê và võ đồ nhiễm bệnh này cùng với những tu giả cao giai kia đã tạo thành một làn sóng trùng kích tới quận huyện các nơi.
Người nhiễm bệnh đã lên đến con số ngàn vạn.
Nhìn phần tin tức này, trong đầu Hứa Nguyên lập tức kiểm tra tin tức mấu chốt nhất. Phong Bắc Châu bởi vì một giới dịch bệnh này mà đã gần như luân hãm một phần ba địa giới.
Hơn nữa, ngoại trừ Phong Bắc Châu là trọng tại khu ở cực bắc Đại Viêm ra, cảnh nội hai châu còn lại cũng đã xuất hiện lấm tấm báo cáo về dịch bệnh.
Thế cục Bắc cảnh đang mất khống chế.
Mà mệnh lệnh truyền đạt trên triều đình cũng rất đơn giản, không có bất kỳ sự mềm lòng nào, cũng không chờ đợi có thể nghiên cứu ra giải dược để phục hồi những thứ lê nhiễm bệnh này lại như cũ.
Một chữ, giết.
Trực tiếp giết hết.
Điều này đại biểu mưu đồ của Lý Chiếu Uyên và Vạn Dược cốc đã hoàn thành một giai đoạn bên trong mục đích của bọn hắn.
1323 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận