Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 987: Tin vào trí tuệ đời sau ư?

Hứa Nguyên cười nhẹ, nói cao thâm:
“Ta biết, bây giờ chưa phải lúc động đao với bọn họ.”
“Động đao?” – Lâu Cơ hơi nhíu mày.
Nghe thấy âm thanh nàng hơi ngạc nhiên, Hứa Nguyên cũng có vẻ kinh ngạc ngước mắt:
“Phụ thân không nghĩ phải động đao với những người này ư?”
Cặp mắt quyến rũ của Lâu Cơ hơi buồn cười, lại cơ hơi bất đắc dĩ, cười hỏi lại:
“Sao nào? Trên đời này luôn luôn có quý tộc tồn tại, cho dù giết một đám thì cũng sẽ có một đám mới thay thế.”
“Một đất huyện còn có thể lấy thế của triều đình áp xuống, nhưng nếu là một quận, một phủ hay thậm chí một châu thì đó chính là khởi đầu cho náo động.”
Hứa Nguyên chợt nhận ra suy nghĩ của vị phụ thân như mãnh nam kia vẫn còn bị hạn chế bởi thời đại, hắn im lặng vài hơi:
“Ít nhất, phải khiến cho quyền quý không còn xem rẻ mạng người như bây giờ.”
Lâu Cơ mỉm cười, nhìn nam tử trầm tĩnh trước mắt này, tựa như nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên xuất chúng một thời ấy:
“Năm đó phụ thân ngươi cũng từng nói qua, nhưng qua nhiều năm như thế, hắn đã bỏ cuộc, thậm chí theo ý nghĩa nào đó thì chính hắn cũng trở thành đám quyền quý coi rẻ mạng người kia.”
Luôn có một khoảng cách không thể vượt qua giữa lý tưởng và hiện thực.
Lý tưởng cao thượng chết bởi dục vọng thấp kém.
Hứa Nguyên nghe vậy cười nhẹ lắc đầu:
“Sẽ luôn có cách, cho dù phụ thân không làm được, ta cũng không làm được, đến đời sau cũng sẽ có cách.”
Khóe môi Lâu Cơ ngoắc ngoắc, trêu đùa:
“Tin vào trí tuệ của đời sau ư?”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bọn họ đã đi qua hành lang dài nhỏ kia, tới một khu vực có tường sân ngói đá, chính là trung tâm trận pháp của huyện Huệ Châu.
Dưới ảnh hưởng đạo vực thường thái của Lâu Cơ, Võ Đồ thủ vệ ở đây không ai chú ý tới hai người.
Hứa Nguyên an tĩnh một hồi, vừa vào thạch viện vừa nói khẽ:
“Cũng không phải là hoàn toàn, ít nhất thì chúng ta là mở đầu.”
Ánh mắt Lâu Cơ lóe lên, ôm lấy tay hắn, mỉm cười hỏi:
“Mở kiểu gì?”
Hứa Nguyên lắc đầu, ung dung thở dài:
“Quá xa vời, bây giờ còn chưa giải quyết vấn đề tông môn đã muốn giải quyết những chuyện này, nhiều ít gì cũng có tí cảm giác chúc mừng đã bắt đầu được nửa.”
Lâu Cơ ôm tay hắn sát hơn, giọng nói nhẹ nhàng:
“Nói cho tỷ tỷ nghe tí đi, hình như Trường Thiên có ý tưởng gì phải không?”
“Nhiều lắm, nói không rõ hết.”
“Vậy thì ngươi nói cho tỷ tỷ một trong số đó đi~”
Hứa Nguyên liếc nhìn lão tỷ dường như nằm hết lên người hắn, thở dài, nói chậm ba chữ:
“Mở dân trí.”
Nghe vậy, ánh mắt Lâu Cơ hơi cổ quái:
“Mở dân trí?”
“Người ta thường nói rằng hàn môn khó có quý tử, nhưng theo đó thì hàn môn cũng phải là nhà thân sĩ nghèo, xét đến cùng cũng là do thân sĩ lũng đoạn tri thức, người thường khó tiếp cận sách vở, thế thì đương nhiên khoa cử cũng không có quan hệ gì với dân đen.”
Hứa Nguyên giơ tay chỉ vào huyện nha này, nói tiếp:
“Nếu bách tính đã không đọc sách nổi, không bằng để quan phủ giảng đạo thiên hạ, thu nạp nhân tài bốn bể cho mình dùng, vì dân đen mở ra con đường đi lên, thêm vài chế độ giám sát là có thể xóa bỏ tính đặc thù của những thân sĩ này ở mức độ nào đó.”
Nghe được miêu tả chung chung của Hứa Nguyên, Lâu Cơ nhanh chóng hiểu ra, giọng nói hơi nghiêm túc:
“Cách này không tệ, lấy quốc lực của Đại Viêm, chèo chống đợt này cũng không khó.”
Nói đến đây, giọng của Lâu Cơ cứng đờ.
Nàng chợt phát hiện mặt tệ của cách làm này.
Đôi mắt đẹp của nàng nheo lại, lạnh giọng đi:
“Trường Thiên, mặc dù chiêu này quả thực có thể làm suy yếu thân sĩ, nhưng mở tri thức ra, theo thời gian, nó không chỉ đơn giản là uy hiếp đến sự thống trị của hoàng triều!”
Hứa Nguyên nhún nhún vai, cười hỏi ngược:
“Có cơm no sống sót, ai mà rảnh đi tạo phản? Hơn nữa, đợt nâng dân đen này lại có khác biệt gì với cách mở võ quán truyền dạy của phụ thân và Hoàng Thượng?”
“Khác nhau lớn chứ!”
Giọng của Lâu Cơ rất nghiêm túc:
“Trường Thiên, ngươi nên rõ mở dân trí và truyền dạy là khác nhau, mà quy mô ngươi nói cũng cách biệt rất xa.”
Hứa Nguyên thấy lừa không được, nhún vai:
“Trên đời này làm gì có chuyện hoàn mỹ, luôn có lợi có hại, mà ta cũng nói rồi, chúng ta chỉ là mở màn thôi, phải tin vào trí tuệ của hậu nhân ~”
Nói xong, Hứa Nguyên trực tiếp lướt qua đề tài này, chỉ vào mật thất có khắc trung tâm trận pháp, cười nói:
“Tỷ, chúng ta vào việc chính đi.”
Thấy bộ dạng không mặt không mũi này, Lâu Cơ khịt mũi lạnh lùng:
“Những chuyện mà ngươi nói ta sẽ báo cáo lại cho phụ thân ngươi, sau khi đối phó lần ám sát này, hồi kinh rồi ngươi chờ hắn tìm ngươi nói chuyện đi.”
Hứa Nguyên lợn chết không sợ nước sôi, phẩy tay áo, cười hỏi:
“Ta biết ta biết, tỷ, bao lâu thì cữu cữu và Hứa Trường Ca mới tới vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận