Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 866: Sớm muộn cũng phát hiện

Mặc dù phương pháp này cần có Diễn Thiên Thần Hồn, mặc dù nàng không dùng được nữa, nhưng tin tức này vẫn là bảo vật vô cùng quý giá đối với Tướng phủ to lớn.
Không có Diễn Thiên Thần Hồn để phân biệt nguyên khí, chỉ cần có phương hướng đại khái là có thể giao cho Cách Vật Viện nghiên cứu chế tạo cách giải quyết nhằm vào trận pháp.
Mà nên biết, một thế lực lớn có lịch sử hơn trăm năm, người thế hệ trước không dùng được, nhưng lại có thể bồi dưỡng một đời cường giả mới.
Nhìn nữ nhân này trở mặt, câu đáp trả của Thiên Diễn khá lạnh lùng:
“Thôi khỏi, chỉ cần Hứa Nguyên có Diễn Thiên Thần Hồn, sớm muộn cũng phát hiện ra.”
Nghe vậy, Lâu Cơ cũng thu lại vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi, hừ cười, khoanh tay ôm ngực, tinh nghịch nói:
“Chuyện này không phải ngươi định, ta nói Tướng phủ nhận thì Tướng phủ phải nhận.”
“Vậy tùy ngươi.”
“Phải rồi, ân tình này Tướng phủ nhận lấy, nếu Trường Thiên có bất trắc gì, bổn tọa sẽ tìm ngươi tính sổ.”
“Được.”
“Trạng thái ‘trống rỗng’ này của Thánh Nữ thật là chán ngắt nha.”
“Ờ.”
“…”
Nói xong, trong phòng im lặng một hồi.
Những người ở đây đều không có tâm tư đi tìm hiểu sâu chuyện thiên địa nguyên khí bị tu giả ô nhiễm trong thời điểm mấu chốt, càng không có tâm tình cãi nhau.
Tất cả mọi người đều nhìn Hứa Nguyên đang ngồi khoanh chân giữa giường.
Trong sự yên tĩnh ấy, trạng thái của Hứa Nguyên dần dần ổn định.
Đặc tính Diễn Thiên Thần Hồn đang dần ổn định trong ý hồn của hắn, vài mảnh ký ức mơ hồ cũng dần xuất hiện trước mắt hắn.
Những hình ảnh của ký ức này hiện lên hiện lên rất nhỏ nhặt, nhỏ nhặt đến nỗi Hứa Nguyên một lần nữa cho rằng bởi vì ý hồn xúc động trong não hải khiến cho mình sinh ra ảo giác.
Cả người hắn giống như là chìm vào trong đáy biển sâu thẳm, bốn phía xung quanh là không gian đen kịt đưa tay ra không thấy nổi năm ngón, trên không thấy ánh sáng, dưới không thấy vực sâu, nhưng thân thể lại cảm thấy rất ấm áp, tựa như đang lười biếng nằm một chỗ phơi nắng trên bãi cát.
Trong sự yên tĩnh quỷ dị này, vô số điểm tinh quang dần dần xuất hiện dưới đáy biển hắc ám.
Giống như những ngôi sao lít nha lít nhít trên bầu trời, lại giống như hào quang ngũ sắc rực rỡ của bong bóng.
Cùng với sự xuất hiện của những ngôi sao kia, hay là theo những bong bóng không ngừng nổi lên, rốt cục Hứa Nguyên cũng thấy rõ được bộ dạng của những vật đó.
Chúng nó giống như là một vài mảnh vỡ của ký ức, lướt qua bên người Hứa Nguyên, từ dưới lên trên mà phóng đi.
Nhìn một vòng ra xung quanh.
Vô số bọt khí vẫn không ngừng xẹt qua cạnh người hắn, những hình ảnh chứa đựng trong đó không ngừng hiện lên và tua nhanh, giống như là đang xem từng đoạn phim ngắn ngủi.
Có văn kịch, có võ phim, có cả cảnh giường chiếu.
Ký ức.
Ký ức trong ảo cảnh Mị Thần.
Nhưng vào giờ khắc này, chẳng biết tại sao, giống như có một tầng lụa mỏng manh bọc kín những hình ảnh này lại, làm cho người ta có một cảm giác như là gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời.
Mỗi khí Hứa Nguyên nhìn về phía những mảnh vỡ hàm chứa ký ức này, vốn dĩ như có thể chạm tay vào chúng lại bỗng hóa thành vô cùng xa xôi. Vất vất vả vả đuổi đến được mảnh vỡ đó ở trong biển sâu này, chuẩn bị đưa tay chạm vào đển quan sát kỹ càng, vậy mà chúng nó lại giống như bong bóng xà phòng, vỡ vụn thành nhiều điểm tinh quang rồi tiêu tán ở trong lòng bàn tay.
Một lần. Hai lần. Ba lần.
Sau khi đâm thủng những bong bóng rực rỡ kia không biết đến lần thứ bao nhiêu, Hứa Nguyên mới dừng lại ở một chỗ, không nhúc nhích nữa, chỉ lặng yên nhìn những bong bóng đó lướt qua hai bên người mình, bay về phía hắc ám bên trên.
Ngay từ ban đầu, ý thức của hắn vẫn như là sương mù, phiêu lãng vô định như nước chảy bèo trôi, cho tới bây giờ cũng đã thanh tỉnh hoàn toàn.
Đặc tính thần hồn mà hắn có được do dùng bí pháp thôn phệ dường như có phần khác biệt so với kết quả mà nàng mong muốn.
Tuy rằng ký ức trong ảo cảnh đã hiện lên trong đầu của hắn, nhưng đáng tiếc hắn lại không thấy rõ.
Mà vào giờ phút này, thân thể của hắn cảm nhận được một nguồn lực lượng cường đại đẩy đi, không ngừng xô đẩy ý thức của hắn ra biển ký ức này.
Một nụ cười chợt xuất hiện trong lòng.
Xem ra, Thiên Diễn dường như phải thất vọng rồi.
Cũng chỉ có đến nhiêu đó.
Đang suy nghĩ như vậy, lại một bong bóng nổi lên lặng lẽ trong hắc ám.
Hứa Nguyên cảm thấy cổ quái, liếc mắt nhìn nó một cái, nhưng sau đó không rời mắt ra được nữa.
Bóng tối phía bên dưới chỉ được ngàn vạn bong bóng thắp sáng lên lờ mờ, thế mà bởi vì sự xuất hiện của nó lại bất chợt sáng rực lên.
Rất lớn, hình ảnh trong đó cũng rõ ràng vô cùng.
Tâm thần Hứa Nguyên sửng sốt một lát, sau đó cố gắng bơi về phía nguồn sáng kia.
Giống như chớp mắt, lại phảng phất như là vĩnh hằng.
Và, hắn lại thất bại.
Mở mắt ra, cùng với sự biến mất của biển sâu ký ức, những mảnh ký ức nhỏ nhặt kia cũng tan biến theo, thay vào đó là sương phòng có vẻ hỗn loạn.
Tiếng gió thu xào xạc cùng với tiếng mưa rơi róc rách vẫn không ngừng truyền vào từ lỗ hổng kia.
Gió lạnh lướt qua, gương mặt như là mới tỉnh giấc chiêm bao, ánh mắt mờ mịt và mê ly của Hứa Nguyên đảo qua mấy nữ nhân đang ở trong phòng.
Ánh mắt giao nhau, từ trong ánh mắt của mỗi người, hắn có thể nhìn ra được sự ân cần nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận