Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1070: Tri tâm đại ca

"Hô"
Ra khỏi thư phòng của lão cha, Hứa Nguyên ngước mắt nhìn qua thiên khung mênh mang thở một hơi thật dài, lập tức liếc qua một chồng phong thư thật dày trong tay mình, trong lòng lại có chút mỉm cười.
Hắn cảm thấy đệ đệ có ngực kia có chút già mồm.
Nhận gửi thư kiện trong hoàng triều Đại Viêm được xem như một kiện sự tình có chút xa xỉ.
Mặc dù quan đạo trong cảnh nội hoàng triều Đại Viêm bốn phương thông suốt, nhưng hệ thống hậu cần vẫn ở trạng thái Man Hoang, thư tín lui tới bình thường đều dựa vào dịch trạm mà quan phủ thiết trí ở các nơi.
Có thể là bởi vì nạn trộm cướp và yêu họa ở địa phương, thư tín gửi ra, người nhận tin có thể nhận được hay không cũng chỉ có thể xem vận khí.
Cho nên ở bên trong hoàng triều, người có chút quyền thế muốn truyền tin tức bình thường đều thông qua thông tấn viên tinh.
Nhưng nhìn lớp sáp niêm phong trên những phong thư này tựa hồ cũng không phải là thông qua nguyên ấn khí thác trên thông tấn viên tinh ấn ra mà là do Lý Quân Vũ tự tay viết thư.
Thư từ lui tới là mấy chuyện phong nhã chi sĩ mà chỉ có những văn nhân mặc khách mới làm.
Bọn hắn thích hưởng thụ loại cảm giác kinh hỉ khi nhận thư tín sau khi trải qua rất nhiều gian nan mới gửi tới được, lúc nhìn bút tích của hảo hữu sẽ nhớ tới những lúc cùng đi dạo thịnh hành nói cười oanh oanh yến yến. Trấn Tây Hầu kinh doanh nhiều năm ở Tây Trạch Châu, mặc kệ là phủ đệ hay là trong quân doanh đều có thông tấn viên tinh, Lý Quân Vũ thế mà lại lựa chọn dùng loại thư từ nguyên thủy nhất này.
Nghĩ đến chuyện này, Hứa Nguyên cầm một chồng phong thư trong tay vỗ vỗ, khóe môi câu lên một vòng ý cười.
Không nghĩ tới a, không nghĩ tới, đệ đệ tốt Lý Quân Vũ ngực lớn chân dài này cũng biến thành loại người thích luận điệu này nha Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa, những tin tức này của đệ đệ ngực lớn cũng làm cho hắn tiêu tán không ít bực bội vì sự tình Bắc cảnh.
Hắn ngược lại muốn xem xem, Lý Quân Vũ sau khi đi theo cha nàng trong quân doanh sẽ có thể viết được cho hắn những chuyện gì.
Thầm nghĩ những sự tình tạp nhạp này, bất tri bất giác Hứa Nguyên đã về tới trước phòng nhỏ của chính mình.
Mở cửa.
Đi vào.
Đang muốn đóng cửa.
"Dát."
Cửa đỏ đàn mộc đột nhiên bị một cái tay lớn khớp xương rõ ràng kẹp lại, tay áo xanh huyền văn phá lệ bắt mắt. Ngước mắt, đối diện một đôi mắt lạnh nhạt.
Hứa Nguyên.
Hứa Trường Ca.
Hứa Nguyên trầm mặc trong chớp mắt, muốn dùng sức đóng cửa lại.
Ánh mắt Hứa Trường Ca lạnh nhạt.
Hai người đấu sức, cái tay kẹp lấy cửa phòng của Hứa Trường Ca không nhúc nhích tí nào, chỉ có cánh cửa đỏ đàn mộc kẽo kẹt rung động.
Mấy giây sau, Hứa Nguyên từ bỏ, mở cửa phòng, nhìn nam tử áo xanh như tiên giáng trần đột nhiên xuất hiện trước cửa ra vào phòng mình hỏi:
"Làm gì?"
Hứa Trường Ca liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện, trực tiếp đi vào gian phòng, đi thẳng tới ngồi vào trước bàn gỗ vuông quý báu.
Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên nhìn đại ca đột nhiên xuất hiện, lại không nói một lời tiến vào gian phòng, khóe mắt nhảy lên, đi đến đối diện hắn ngồi xuống:
"Ngươi tìm ta có chuyện gì, nói thẳng"
Hứa Trường Ca không nhìn Hứa Nguyên, ngón trỏ thon dài khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ đánh lên mặt bàn, thanh tuyến lạnh nhạt mà ôn nhuận:
"Vi huynh, năm đó cũng là dạng này.
"A?"
Hứa Nguyên sững sờ, lập tức trong mắt giống như là đang nhìn một người bị bệnh thần kinh.
Hứa Trường Ca này đang nói cái gì?
Sau khi đánh một trận bị thương với bán thánh Lạc Băng Ly kia, không phải là bị đả thương đầu óc rồi đấy chứ?
Hứa Trường Ca không chút để ý tới vẻ cổ quái trong mắt Hứa Nguyên, vẫn bộ dạng làm theo ý mình như cũ, lạnh nhạt tự quyết định nói:
"Gặp chuyện bất bình, rút kiếm bình lòng người, một kiếm đứt cổ, khoái ý ân cừu... "
"Không phải, ngươi đột nhiên chạy tới nói chuyện này làm gì a Dứt lời, không khí trong nháy mắt yên tĩnh.
Đầu ngón tay nhẹ gõ lên bàn của Hứa Trường Ca ngừng lại, từng chút từng chút chuyển ánh mắt nhìn về phía Hứa Nguyên vừa mở miệng.
Đối mặt trong chớp mắt, lông mày Hứa Nguyên từng chút từng chút nhăn lại.
Hắn rất không hài lòng cái ánh mắt này của đại ca.
Bởi vì hắn có cảm giác đối phương lại định dùng vũ lực để uy hiếp hắn.
Vạn vật trên thế gian đều có nguyên lý vận hành, trước kia hắn phạm sai lầm, Hứa Trường Ca đánh hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng bây giờ hắn cái gì cũng không làm, đại ca này dựa vào cái gì lại đánh hắn?
Hứa Nguyên hắn không tin dưới tình huống lão cha có ở nhà, Thái tử hắn còn có thể để cho Hứa Trường Ca khi dễ.
Thở phào một hơi, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm huynh trưởng, mang theo ý cười cổ quái nói: "Hứa Trường Ca, ngươi và Lạc Băng Ly đánh một trận, có phải đầu óc cũng bị tổn thương hay không "Trường Thiên"
Hứa Trường Ca chậm rãi đánh gãy Hứa Nguyên:
"Lúc trước Lâu Cơ nói cho phụ thân một sự kiện Hứa Nguyên.
1123 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận