Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 942: Ta biết vì sao

Hứa Nguyên nghe vậy con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, hắn nhớ tới lực hấp dẫn khó hiểu trong vòng mấy tháng nay của hắn đối với những âm Quỷ kia, cùng với nhắc nhở của Hạ Tình lúc trước đối với hắn.
Trên người bọn họ, có khả năng có cái gì đó đang không ngừng hấp dẫn thứ kinh khủng trong chỗ sâu nhất của Chư Kiếm cốc.
"Thiên Diễn, nghe nàng."
Thanh âm Hứa Nguyên hơi khô chát chát:
"Hiện tại đầu âm Quỷ Thánh giai kia hẳn là đã thôn phệ Hạ Tình và đầu âm Quỷ bên trong thi thể nàng, thời gian cũng không còn nhiều."
Nghe vậy, không chút do dự, Thiên Diễn đánh ra một cái pháp quyết:
"Giải."
Dứt lời, những phù văn màu vàng lơ lửng trong không khí kia tức thời vỡ vụn.
Tứ Tượng Phong Thần Ấn vừa vỡ, nguyên khí và ý hồn trì trệ lại lần nữa bắt đầu vận chuyển, Thiên Dạ không chút do dự lập tức lấy ra một viên lệnh bài có tuyên khắc chữ 'Dạ' từ bên trong trữ vật giới, quán chú nguyên khí, dùng sức bóp.
"Cách cách."
Lệnh bài vỡ vụn, một đạo sóng gợn vô hình trong nháy mắt xuất hiện, không nhìn hết thảy trở ngại khuếch tán mà đi về phía nơi xa.
Mà làm xong những động tác này, ba người đều không có ý tứ bỏ chạy.
Bởi vì không thể chạy.
Đối mặt với một đầu âm Quỷ cấp bậc Thánh Nhân, bọn hắn căn bản không có bất luận khả năng đào tẩu nào.
Phản ứng càng kịch liệt, khả năng chết sẽ càng nhanh.
Hiện tại chuyện duy nhất mà bọn hắn có thể chờ mong chính là thi thể Hạ Tình và đầu âm Quỷ thủ hộ nơi đây có thể kiên trì lâu một chút, và Thánh Tôn Giám Thiên Các có thể tới nhanh một chút.
Yên tĩnh một lát, Thiên Dạ lại lần nữa buông lỏng xuống, dù sao nàng thế nhưng cũng đã chết hai vạn năm rồi.
Mắt vàng lưu chuyển quét về phía bốn phía, Thiên Dạ dùng ý hồn truyền âm:
"Trên thân hai người các ngươi đến cùng là có đồ vật gì có thể hấp dẫn loại quỷ vật đẳng cấp này?"
"."
Thiên Diễn lắc đầu ra hiệu không biết, nhưng lập tức nghe thấy thanh âm Hứa Nguyên bỗng nhiên vang lên:
"Ta biết đại khái bởi vì sao."
Dứt lời, không chờ hai nữ nhân phản ứng, hắn bỗng nhiên đạp đất một bước, cách xa các nàng hơn hai mươi trượng.
Đợi thời điểm hai nữ nhân ngoái nhìn lại, Mị Thần thụ chủng Hứa Nguyên cầm trong bàn tay giơ lên.
Lọt vào trong tầm mắt, cái tay kia của hắn đang liên đới với Mị Thần thụ chủng chẳng biết từ lúc nào đã lặng yên bị vô số cành liễu cứng cỏi ốm dài bao vây quấn quanh, âm khí lành lạnh từ trên đó lan tràn ra.
Bỗng nhiên thu tay, đã thấy động rộng rãi xung quanh bọn hắn đã thay đổi bộ dáng.
Sương mù nồng đậm không thấy năm ngón tay, ngàn vạn cành liễu từ trong vách đá cứng cỏi buông xuống, vô số thi hài buộc chặt treo ngược trên đó, trong sương mù lờ mờ, gió thổi vào đường hầm khẽ đung đưa giống như chuông gió.
Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng, khô khốc cười nói:
"Cái kia, ta... hình như vẫn luôn được Thiên Cức Quỷ Liễu yêu thích."
Thời khắc vừa dứt lời, khóe mắt Hứa Nguyên liếc qua đột nhiên bắt được một vòng sáng ngời không thấy bất luận hắc ám gì ở chỗ sâu trong động rộng rãi.
Vô thức ngoái nhìn lại, trước khi hắn kịp phản ứng, bóng đen‌ đã nhanh như chớp xuất hiện tràn qua lòng bàn chân hắn, hướng về phía chỗ sâu trong động rộng rãi nhanh chóng quét tới!
Trước mắt trở nên hoảng hốt, giật mình hoàn hồn lại, thế giới quanh mình đã thay đổi.
Lòng đất chật chội trong động biến mất không thấy gì nữa, không gian xung quanh dưới hắc ám che giấu dường như lớn ra gấp trăm lần.
Cau mày ngước mắt nhìn lại, sau khi thấy rõ hoàn cảnh quanh mình, các loại cảm xúc tiêu cực bắt đầu lan tràn trong lòng Hứa Nguyên.
Khủng hoảng, e ngại, thân thể không thể khống chế mà hơi run rẩy.
Không gian hắc ám khổng lồ trước mắt bị sương mù không thể diễn tả bao phủ, vô số cành liễu treo ngược ngàn vạn thi hài rủ xuống, tầng tầng điệt điệt thẳng đến cuối tầm mắt, mà nơi đó, có một bóng đen dường như che trời mông lung đang đứng lặng.
Dường như đã tồn tại trường tồn tuyên cổ, ở trước mặt hắn, vạn vật giống như là một con giun dế nhỏ bé dưới lòng bàn chân.
"Đát. "
Hứa Nguyên vô thức lui về sau nửa bước, tiếng bước chân ở trong không gian đen nhánh ngược lại càng thêm rõ ràng.
Mà cũng ngay lúc này, hai đạo thanh âm thanh thúy gần như đồng thời vang lên.
"Tĩnh tâm."
"Ngưng thần."
Khiếp đảm khủng hoảng lan tràn dưới đáy lòng bỗng nhiên trì trệ, hai cỗ ý lạnh xuyên vào tim gan làm cho những suy nghĩ hỗn loạn không tên kia nhanh chóng rút đi.
Tâm thần Hứa Nguyên ngưng tụ, đáy lòng chửi nhỏ một tiếng.
Mẹ nó, trúng chiêu.
Quỷ Liễu này vậy mà cường đại đến mức có thể trực tiếp ảnh hưởng linh trí tư duy của Nguyên Sơ cảnh!
Khóe mắt nhìn về phía âm thanh mới truyền tới, đồng tử màu vàng kim của hai vị thiếu nữ trong không gian hắc ám này giống như húc nhật xán lạn.
Sách, xem ra Diễn Thiên Quyết này ngay cả họa loạn của âm Quỷ Thánh Nhân cũng có thể miễn dịch được.
"Chưa chiến mà đã e sợ, ta thế nhưng là xem thường ngươi a ~ "
Trong cái nhìn chăm chú của hắn, thanh âm Thiên Dạ mỉm cười ngả ngớn, không thấy mảy may nghiêm túc:
"Nhưng mà xem ra Hứa Nguyên ngươi không cách nào miễn dịch được âm Quỷ họa loạn ở mức này, lần này tha thứ cho ngươi."
Hứa Nguyên hoàn hồn, liếc mắt:
"Ngươi có thể không cần tha thứ.” ‌
Thiên Dạ cười nhẹ nhàng đi tới, trên ngũ quan mỹ lệ không có chút gấp gáp nào:
"Không cần, vừa rồi ta chỉ đùa một chút mà thôi, chúng ta đều bị Cùng Sinh Chi Khóa gắn cùng một chỗ, ngươi làm gì Thiên Dạ ‌ta cũng đều tha thứ."
"Nói nhảm như vậy ngươi cũng có thể nói ít lại một chút."
Thiên Diễn chớp mắt đã xuất hiện bên người Hứa Nguyên, thanh âm thanh lãnh đánh gãy yêu nữ:
"Quỷ vực này đã phong tỏa tất cả đường ra xung quanh."
Thiên Dạ cũng không tức giận, mắt vàng dò xét một vòng bốn phía:
"Ừm hình như thật sự không tìm thấy đường đi ra ngoài, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên ta tiến vào bên trong quỷ vực của âm Quỷ Thánh giai đó, không nghĩ tới những miêu tả trong cổ tịch kia lại là thật."
"Miêu tả?"
Hứa Nguyên liếc qua Thiên Dạ đi tới gần sau đó đứng vững.
Thiên Dạ chỉ chỉ vô số cành liễu buông xuống từ trên mái vòm hắc ám, cong mắt cười nói:
"Quỷ vực của âm Quỷ cao giai, có thể ăn mòn thay đổi hiện thực, những cành liễu và thi hài mà bây giờ ngươi đang nhìn thấy không phải là ảo giác, cũng không phải hư ảnh do nguyên khí cấu trúc ra mà là hiện thực bị quỷ vực này ăn mòn tạo nên đồ vật trống rỗng, không tin ngươi có thể nhìn cành liễu trên tay ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận