Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 773: Nghe thấy?

Bên ngoài lầu các, phía trên sân thượng, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một nam nhân râu tóc bạc trắng.
Phó Thanh Dã và Lạc Khánh Phượng đồng thời cúi người hành lễ:
"Sư phó.”
“Lưu tiền bối."
Lưu Quảng Bạch, tam trưởng lão Vạn Dược môn, dung mạo tựa như thanh niên, một thân cẩm bào trắng như ánh trăng, thân hình gầy gò, dung nhan như vẽ, khí chất ung dung lịch sự tao nhã không nói được bằng lời.
Công pháp dược vật lưu trữ dung nhan, đã qua trăm năm nhưng không thấy già nua.
Hắn nhìn Lạc Khánh Phượng mỉm cười:
"Phượng nha đầu, sự tình ngươi và Thanh Dã mới nói tới, bản tọa đã nghe thấy được, đại sự tông môn lần này, hôm nay sẽ thay ngươi chuyển cáo cho Vạn lão đầu."
Lạc Khánh Phượng xiết chặt hô hấp, đang muốn gật đầu hành lễ lại bị đối phương dùng nguyên khí ngăn lại.
Lưu Quảng Bạch ý cười ôn nhuận:
"Lễ tiết thì không cần, bản tọa tìm Thanh Dã có việc, ngươi ở đây tiếp tục nghỉ ngơi đi."
Lạc Khánh Phượng mang bộ dạng phục tùng gật đầu:
"Vâng."
Mà đợi thời khắc nàng lần nữa ngước mắt, hai vị nam tử trước mắt đã biến mất không thấy gì nữa, trở lại trong phòng, liếc qua bàn rượu chuẩn bị uống trên bàn, trong lòng vô lực ảm đạm than nhẹ.
Trận tuyết hỗn loạn, hai thân ảnh lao vùn vụt phía trên hư không chợ búa phồn hoa.
Nhìn sư tôn có nhã xưng "Dược vương" phía trước, Phó Thanh Dã mang theo một tia thăm dò:
"Sư tôn. Ngài tới Quảng Dương phủ này bao lâu rồi?"
"Hôm qua."
"Vậy sư phó ngài vừa nãy đã nghe thấy?"
Lưu Quảng Bạch ngoái nhìn liếc mắt nhìn hắn:
"Ngươi muốn giết nha đầu kia?"
Đôi mắt Phó Thanh Dã lấp lóe một lát, tự biết phủ nhận cũng vô dụng:
"Vâng, tình báo nàng mang đến đối với đồ nhi quá mức nguy hiểm."
"Làm không tệ, lúc làm đại sự cần phải quả quyết."
"Nhưng vì sao sư phó ngài…."
"Tình huống có biến."
Thanh tuyến Lưu Quảng Bạch ung dung, thấp giọng nói:
"Vi sư thu được tình báo, triều đình bên kia cố ý giữ lại nàng để báo tin."
"Cái gì?"
Phó Thanh Dã sững sờ.
Ánh mắt Lưu Quảng Bạch hiện lên một vòng buồn cười:
"Ngươi cũng không nghĩ thử một chút, nàng cũng chỉ là một giới Đại Tông Sư Tam phẩm tu quân trận, làm sao có thể chạy ra khỏi truy sát của cường giả theo quân của Hắc Lân quân? Thực lực Thanh Dã ngươi mặc dù cũng không tệ, nhưng nếu tướng phủ thật sự muốn giết nàng, ngươi đại khái cũng phải góp mạng vào."
Lao vùn vụt dưới màn đêm, tóc dài phiêu nhiên, Phó Thanh Dã nhíu mày:
"Triều đình giữ lại nàng để báo tin. Đây là muốn làm gì?"
Lưu Quảng Bạch nhìn thiên khung hạ bóng đêm đen kịt kia:
"Vị Hứa tướng quốc kia vào lúc này lại thả nàng để báo tin, là muốn cho tông môn Bắc cảnh một cơ hội quy hàng."
"Tướng quốc và Thánh thượng đây là chuẩn bị trực tiếp ngửa bài rồi?"
Suy nghĩ của Phó Thanh Dã xoay chuyển rất nhanh, dừng lại một chớp mắt, thì thầm nói:
"Triều đình xác thực sẽ không muốn thấy một Bắc cảnh bị triệt để đập nát."
Lưu Quảng Bạch nhìn Quảng Dương phủ thành phồn hoa này, thấp giọng nói:
"Bây giờ Quảng Dương phủ này đã nằm trong kiểm soát của hai trấn Vũ Lâm quân, một khắc đồng hồ trước bọn hắn đã chính thức chặt đứt hết thảy quan đạo lên phía bắc, ba châu Bắc cảnh bị tuyết lớn cắt đứt các con đường, giữa các sơn môn căn bản không có cách nào hình thành sừng thú phòng hộ, đã trở thành cá nằm trên thớt."
Hô hấp Phó Thanh Dã hơi trì trệ, hắn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của sư phó, nhưng vẫn mang theo một tia không xác định:
"Sư phó, Tông Minh thật sự muốn từ bỏ Bắc cảnh? Nếu như vậy, tông môn Bắc cảnh đã mất sạch tinh nhuệ đại khái sẽ trực tiếp đầu hàng "
"Cho nên làm sao có thể trực tiếp từ bỏ."
Ánh mắt Lưu Quảng Bạch yếu ớt, khẽ cười một tiếng:
"Nếu như trực tiếp từ bỏ, dưới tình huống tứ cố vô thân, hơn phân nửa tông môn Bắc cảnh xác thực đều sẽ trở thành đồ hèn nhát, cho nên chúng ta cho bọn hắn một chút hi vọng, Tông Minh đã chuẩn bị một chút đại lễ cho triều đình ở châu phủ khác. Nếu triều đình đã muốn ba châu Bắc cảnh, vậy chúng ta liền cho bọn hắn ba châu Bắc cảnh đã hoàn toàn bị đập nát!"
Phó Thanh Dã nghe vậy trầm mặc mấy giây, thở ra một hơi:
"Thì ra sư phó các ngài đã sớm có đối sách, có điều không biết sư phó ngài chuyến này gọi ta ra là cần làm chuyện gì?"
Trên mặt Lưu Quảng Bạch bộc lộ một vòng ý cười:
"Vi sư dẫn đến cho ngươi một người rất tôn quý."
Dứt lời, thân hình của hắn liền đáp xuống một biệt viện trang nhã phía dưới.
Đáp xuống theo hắn, đôi mắt Phó Thanh Dã quét bốn phía, lại phát hiện căn bản không có bất luận người hầu nào, cũng không hỏi gì, một đường đi theo Lưu Quảng Bạch đi tới bên ngoài một phòng nhỏ sáng đèn.
Lưu Quảng Bạch dừng chân lại, hơi do dự, trực tiếp quỳ rạp trên đất, chậm rãi cúi người hành lễ:
"Điện hạ, Lưu mỗ cầu kiến."
Phó Thanh Dã vội vàng quỳ theo.
Dứt lời, yên lặng.
"Kẹt kẹt —— "
Cửa mở.
Một vị nam tử mày kiếm mắt sáng như sao trời xuất hiện ở cửa ra vào, khuôn mặt mang ý cười lạnh nhạt, đỡ đối phương lên:
"Lưu tiên sinh, mời vào.”
"Bọn hắn cứ như vậy quang minh chính đại đi vào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận