Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 869: Sẽ đánh ta hay sao?

Thanh âm rất nhẹ, rất lạnh, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.
“...”
Rút một cánh tay ra, Hứa Nguyên nhìn vào Thiên Diễn vừa đột ngột nổi giận, xoa xoa mi tâm.
Đối với nguyên nhân Thiên Diễn bộc phát như vậy, thực ra Hứa Nguyên có thể đoán được một hai phần.
Khi một hy vọng được nuôi dưỡng đã lâu lại tan biến, cảm xúc thất vọng sẽ khiến cho người ta trở nên càng mẫn cảm yếu ớt.
Hơn nữa, có thể nàng cũng đã nghĩ tới một số chuyện trong ảo cảnh.
Ví dụ như...
Cảm giác an toàn.
Tính tình của bản thân, Hứa Nguyên tự mình có thể biết được rõ ràng.
Bất kể kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn luôn giống như một hài tử thiếu đứng đắn.
Ôn nhu nho nhã dày dặn tình trường, có thể sẽ làm cho Thiên Diễn động tâm mà rơi vào trầm luân.
Nhưng thật đáng tiếc, đối với Thiên Diễn, hắn nhất định sẽ duy trì mối quan hệ như gần như xa, sẽ làm nàng sợ hãi, sẽ làm nàng vui sướng, sẽ khiến cho nàng giống như người nghiện thuốc phiện mà rơi vào mê muội.
Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc để nghĩ đến những thứ này.
Bây giờ Thánh Nữ ván giặt đồ này giống như muốn bộc phát.
Làm thế nào? ?
Đón lấy ánh mắt của nàng, trong đôi mắt của Hứa Nguyên lại không có chút hối hận nào, nụ cười trên môi thế mà lại hiện ra càng rõ ràng.
“Hả? Nếu như ta cự tuyệt, nàng sẽ đánh ta hay sao?”
“Ngươi là đồ khốn kiếp!”
Thiên Diễn rơi xuống chiếc giường, hai chân đặt xuống ở hai bên người Hứa Nguyên, hai tay túm lấy cổ áo hắn, lực lượng mạnh mẽ nhấc hắn từ trong vụn gỗ đứng lên.
“...”
Nhìn nhau ở khoảng cách gần, ý cười trong mắt Hứa Nguyên càng thêm dịu dàng.
Đồng tử Thiên Diễn chớp chớp, tròng mắt dần đỏ ửng, đôi môi mím chặt lại nhìn chằm chằm vào hắn trong giây lát, sau đó lại đẩy hắn xuống giường.
Hứa Nguyên cũng không phản kháng, thân hình ở trên giường nảy lên mấy lần.
Mấy mảnh gỗ vụn từ đầu giường đâm vào nửa thân trên để trần của hắn, máu tươi dần thấm đẫm lên ga giường trắng như tuyết.
Nhìn thấy máu tươi, Thiên Diễn nhíu mày:
“Vì sao không vận công?”
“Ta? Một cái cường giả Ngưng Hồn làm sao có thể phản kháng lại Nguyên Sơ cảnh như nàng?”
“Ta dùng sức sao? !?”
“Ta cảm thấy hẳn là lúc này nàng không muốn thủ tiết, cho nên...”
“Oành!”
Lời còn chưa dứt!
Ngay lập tức, Thiên Diễn đấm mạnh vào đầu giường ngay sau Hứa Nguyên, gió mạnh quét qua, bông trắng như tuyết bay lên khắp trời.
Khóe mắt Hứa Nguyên thoáng giật giật.
Tảng băng lớn tàng băng nhỏ, tảng băng nào cũng thích phá giường?
Tuy nhiên, thoạt nhìn qua thì tảng băng nhỏ vẫn có chừng mực hơn một chút, mới chỉ là phá giường mà thôi. Còn tảng băng lớn thì ngoại trừ phá giường, lần trước còn suýt chút nữa cũng phá luôn cả hắn.
Trong lòng còn đang đong đếm đắn đo những thứ này, bỗng nhiên Hứa Nguyên phát hiện thân thể của nữ tử ở bên trên đang run rẩy nhẹ nhàng.
Nắm tay của nàng khảm vào đầu giường, quỳ rạp ở trên thắt lưng của hắn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Trong ánh sáng mập mờ, chỉ có cặp đồng tử hoàng kim kia là có thể thấy được rõ ràng, còn mái tóc đen dài mềm mại đang rủ xuống trên gương mặt hắn, phiêu phiêu lãng lãng khiến cho hắn có phần ngứa ngáy.
Không gian trong sương phòng bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
Trong sự im lặng...
Hứa Nguyên đang nằm thẳng trên giường bỗng nhiên đưa tay nắm lấy vòng eo mềm mại của nữ tử.
Xúc cảm bị một tầng cung trang ngăn trở nhưng vẫn không giấu được da thịt trơn nhẵn.
Tuy nhiên động tác mập mở của hắn lại không để cho nàng có quá nhiều phản ứng quá khích, dường như đã sớm tạo thành thói quen.
Đối diện, không nói gì.
Hơi thở của nàng nhẹ nhàng phả lên mặt hắn.
Hứa Nguyên cũng không nói gì, đầu ngón tay chỉ nhẹ nhàng lướt qua hai bên hông nàng, dường như muốn tìm một khoảng trống để chui vào.
Nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn vào mắt hắn, giọng nói nhỏ bé như muỗi kêu mang theo cảm giác run run:
“Hứa Nguyên, cho dù ngươi không nhớ, thì cũng không được trêu chọc ta nữa”.
“Được”
Hứa Nguyên cười dịu dàng, bàn tay từ sau lưng lướt nhẹ lên đầu nàng, ấn xuống vai mình.
Thiên Diễn vẫn không phản kháng, gò má dịu dàng dán lên phần cổ quen thuộc này.
Giọng nói của Hứa Nguyên lại truyền đến như rất xa xôi, vẫn mang theo nụ cười như có như không:
“Tuy nhiên ta cảm thấy, trong ảo cảnh nàng khả ái hơn rất nhiều”
“Cái... Cái gì?”
“Trong ảo cảnh, nếu như chúng ta thân cận như vậy, hẳn là nàng đã không nhịn được...”
Âm thanh kia vừa rơi xuống, nữ tử kia như là gắt gao dán vào trong lồng ngực của hắn, Hứa Nguyên cảm nhận được rõ ràng hô hấp của nữ tử kia trở nên dồn dập, khóe môi hắn gợn lên một nụ cười nhu hòa.
Ôm lấy eo nhỏ của nữ tử, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, ngửi lấy hương thơm ngát trên mái tóc, cảm thụ được thân thể uyển chuyển của nàng.
Mọi thứ thật là mờ ám.
Hứa Nguyên rất hài lòng với tư thế hiện tại của hai người, nhưng nếu trên người Thiên Diễn không có bộ cung trang này thì tốt hơn nữa.
Tuy vậy, hắn không tiến thêm một động tác nào nữa, nếu dọa cho con thỏ nhỏ này chạy đi, vậy thì mất nhiều hơn được.
“Hứa Nguyên”
Giọng nói của Thiên Diễn vang lên nhẹ nhàng, bởi vì có một gã nam nhân đang chôn trong mái tóc của mình nên lộ ra vẻ ấp úng: “Trước tiên ngươi buông ta ra được không”.
Đầu ngón tay của Hứa Nguyên đảo quanh mái tóc mềm của nàng: “Có chuyện gì vậy?”
“Buông ta ra đã”. Thiên Diễn lặp lại.
“Không buông”. Hứa Nguyên cười khẽ.
“...”. Sau đó không thấy Thiên Diễn lên tiếng nữa.
Và rồi...
Vụt một cái, nàng thoát khỏi vòng tay của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận