Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 932: Không biết lần có thắng hay không

Dù sao thân phận hắn cũng là Cảnh Hách, dù bị bắt lại cũng không nhất định sẽ chết, nhưng thân phận Thiên Diễn lại là Ngữ Sơ, không thể nào sống được, thời khắc sinh tử khủng bố đủ để khiến cho rất nhiều người….
"Thiên Dạ, ngươi thắng."
Thanh âm thanh thúy băng lãnh của thiếu nữ phá vỡ yên lặng, cũng đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Đôi mắt hẹp dài của Hứa Nguyên không tự chủ có chút nheo lại, lại vừa vặn đối mặt với ánh mắt quăng tới của nàng.
Ánh mắt vẫn thanh lệ trong suốt như cũ, nhưng mang theo một tia bất đắc dĩ.
Đương nhiên, còn có ghét bỏ quen thuộc kia.
Giờ phút này nhìn thấy loại ánh mắt này của nàng, Hứa Nguyên bỗng nhiên cười, cười đến mức rất vui vẻ.
Hắn há mồm xông tới chỗ nàng dựng lên một khẩu hình.


làm sao, không nỡ bỏ ta?

"."
Thiên Diễn.
Nhìn tên này cười một cách tự nhiên như vậy, Thiên Diễn bỗng nhiên có một loại xúc động muốn dùng thuật pháp ngưng tụ trong tay trực tiếp nện trên mặt hắn.
Đến lúc nào rồi còn ở chỗ này miệng tiện!
Đạt được câu trả lời chắc chắn, Thiên Dạ cũng không quá mừng rỡ, ngược lại có chút thất vọng:
"Làm Thiên Diễn lại liều mình đi cứu mở đầu đại kiếp thiên hạ, chuyện này thật là cảm động."
"."
Thiên Diễn nhấp nhẹ môi mỏng, không ứng thanh.
Quen thuộc đối với Diễn Thiên Quyết khiến cho nàng nhận biết được rất rõ ràng chi tư của vị nữ nhân Thiên Dạ này mạnh bao nhiêu.
Nàng không cách nào có thể hộ toàn cho tên vương bát đản nào đó đồng thời bắt sống Thiên Dạ.
Chí ít, trong nửa khắc đồng hồ không làm được.
Thở ra một hơi, Thiên Dạ lui lại nửa bước, hơi có vẻ không thú vị thấp giọng nói:
"Còn lại thời gian một chén trà, tự ôn chuyện cũ một chút đi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi."
Lời còn chưa dứt, Thiên Dạ dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt bỗng nhiên mang theo một tia hưng phấn nhìn về phía Hứa Nguyên một bên.
Nàng muốn nhìn một chút phản ứng của hắn như thế nào.
Thiên Diễn nguyện ý vì hắn mà lựa chọn chịu chết, mà hắn lại bởi vì Cùng Sinh Chi Khóa mà không cách nào ra tay với nàng.
Giờ phút này, nét mặt của hắn hẳn sẽ rất đặc sắc.
Hả?
Vì sao.
Vì sao hắn vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm này?
"."
Mà dường như chú ý tới tầm mắt của nàng, nam tử bên kia cũng chậm rãi quay đầu nhìn về phía nàng.
Ánh mắt Hứa Nguyên nhìn về phía Thiên Dạ rất thản nhiên.
Tình thế phát triển đến bây giờ, một bước này cơ bản đã là tử cục.
A không, nói cho đúng, kỳ thật sớm ở một khắc Thiên Dạ tìm tới cửa này, bọn hắn cũng đã bước vào tử cục.
Thiên Diễn và hắn không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn đánh giết đối phương, nhưng đối phương lại có thể trong khoảng thời gian ngắn gọi đến một tôn Thánh Nhân.
Trong lúc đang nhìn nhau, Hứa Nguyên nhìn Thiên Dạ từ lạnh lùng lại dần dần biến trở về trạng thái yêu nữ ngả ngớn vũ mị kia.
Thanh âm mang ý cười của hắn vang lên:
"Phản ứng của ta tựa hồ khiến cho ngươi rất cao hứng?"
Thiên Dạ buông hai tay vòng trước ngực xuống, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hắn, cười nói:
"Nếu như không phải vì phô trương thanh thế, bộ dáng ngươi thật sự khiến cho ta rất chờ mong chuẩn bị ở phía sau của ngươi."
".. Chuẩn bị ở phía sau không thể nói."
Hứa Nguyên lắc đầu, dừng lại trong chớp mắt, lời nói nhẹ nhàng:
"Chỉ là cược mệnh mà thôi, ngươi lại dám đánh cược một ván với ta a?"
Lời nói cược mệnh vừa nói ra, thần sắc Hứa Nguyên vẫn như cũ không thấy thay đổi.
Bởi vì đã thành thói quen.
Các chủ Giám Thiên Các thế hệ này cùng với lão cha kia không có thói quen lần lượt tặng đầu người, người được cắt cử theo đuổi giết bọn hắn đều là nhân vật tàn nhẫn hai vạn năm trước.
Đối mặt với thế lực to lớn như thế, nhiều ngoan nhân tâm tư kín đáo như vậy, lâm vào tử cục mới là trạng thái bình thường, một mực xuôi gió xuôi nước mới gọi là kỳ quái.
Cơ quan tính toán tường tận, nhưng một nước cờ sai thế này cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh trên đường đào vong của bọn hắn, hắn và Thiên Diễn sở dĩ có thể bỏ trốn đến tận hôm nay, trong đó một bộ phận rất lớn là nhờ vận khí không tệ.
Thời điểm mỗi lần cược mệnh đều thắng cược.
Mà bây giờ, tựa hồ lại đến thời điểm sắp cược mệnh.
Cũng không biết lần này có thể thắng hay không.
Dù sao, cược mệnh nào có đạo lý một mực thắng được chứ?
Thầm nghĩ những sự tình loạn thất bát tao này, Hứa Nguyên dần dần thu liễm nụ cười trên mặt.
Sự tình mà Thiên Dạ trước mắt này đang làm khiến cho hắn nhớ tới một vài kịch bản trong phim ảnh kiếp trước.
Vì làm nổi bật điên cuồng và tàn nhẫn của nhân vật phản diện, vướt xuống một cây đao cho hai tên tạp ngư hắn, miệng thảo luận chuyện hai người các ngươi chỉ có thể sống một người, sau đó ở một bên ưu nhã nhìn hai người tự giết lẫn nhau.
Hắn chán ghét loại cảm giác hiện tại này.
Đương nhiên, hắn không phải chán ghét loại kịch bản này mà là chán ghét trở thành tạp ngư trong kịch bản.
Nhân vật phản diện nói thế nào cũng nên để cho hắn tới làm mới đúng.
Trong trầm mặc, Thiên Dạ nghiêng đầu một chút, cười đáp ứng:
"Ngươi muốn cược thế nào?"
"Chuyện này, ngươi lập tức sẽ biết."
Hứa Nguyên lắc đầu, thu hồi Mị Thần Thụ chủng, đưa tay chỉ chỉ chính mình, tiếu dung xán lạn:
"Nhưng mà Thiên Dạ, ngươi có biết không, ta đây ghét nhất là người khác dùng một bộ dạng không màng sinh tử đến uy hiếp ta."
"Cho nên?"
"Cho nên ngươi muốn chơi, Hứa Trường Thiên ta liền phụng bồi."
Dứt lời,
"Ầm!"
Không có bất kỳ dấu hiệu gì, một tiếng vang trầm đột ngột chợt vang lên.
"."
Thời gian ngay lúc này phảng phất như ngưng kết.
Đảo đôi mắt đẹp, Thiên Dạ nhìn sinh cơ hạ xuống của Hứa Nguyên cùng với thoi thóp trên người hắn, trong đôi mắt hiển hiện một vòng ngạc nhiên.
Sau đó…
"Oa a."
Một ngụm máu tươi lớn từ trong miệng nàng phun ra ngoài, Cùng Sinh Chi Khóa mang theo xung kích khiến nàng gần như không cách nào ổn định thân hình trên không trung.
Mà lúc này, truyền âm của hắn trì trệ mấy giây, lặng yên truyền vào trong tai nàng:


ta cược Thiên Diễn, có thể chế trụ ngươi trước khi ngươi tự tuyệt

"."
Thiên Dạ.
Đôi mắt đẹp trợn to trong chớp mắt, môi đỏ yêu dã nhuốm máu ngược lại mang theo một đường cong hưng phấn.
Thuật pháp tự tuyệt đã chuẩn bị xong trong nháy mắt bắt đầu vận chuyển, nhưng không chờ động tác Thiên Dạ tiến thêm một bước liền cảm giác được có một ngón tay điểm vào mi tâm của nàng.
Đột nhiên ngước mắt, đã thấy cặp mắt màu vàng kim không chứa bất cứ tia cảm tình nào của Thiên Diễn đã ở gần bên, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống nàng.
Nàng, hình như thua…
Ông ——
Phía dưới ngàn vạn phù văn huyền ảo bao phủ, ngón trỏ thon dài của Thiên Diễn nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Thiên Dạ, môi đỏ nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
"Phong thần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận