Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 945: Rời đi trước

Khóe môi gợi lên một vòng ý cười, Hứa Nguyên ‌nhìn về phía cự ảnh che trời mông lung trong sương mù kia, thấp giọng nói:
"Nếu đã mở ra, vậy liền nói rõ thứ này đã đồng ý, Thiên Diễn, ngươi mau chóng rời đi."
"Hứa Nguyên."
"Đừng ở đây diễn khổ tình kịch.” ‌
Hứa Nguyên xoay người qua, có chút không kiên nhẫn khoát tay áo:
"Trong thoại bản cũng không dài dòng như ngươi, hơn nữa đại kiếp thiên hạ ta đây chết ở chỗ này không phải vừa vặn hợp ý Giám Thiên Các các ngươi a, Thánh nữ đại nhân?"
Hắc vụ mông lung, cành liễu treo thi hài theo gió nhẹ lay, nhìn bóng lưng nam tử trước mắt, lại nhìn đại thụ mông lung phảng phất như che trời kia một chút.
Một cỗ chua xót khó nói nên lời nổi lên trong tim, thân thể mềm mại của Thiên Diễn run rẩy, bỗng nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt.
Mà đợi thời khắc nàng lần nữa mở mắt ra, bên trong cặp mắt vàng kia đã không có bất luận tình cảm phức tạp gì.
Nếu có cũng chỉ là một màn thần tính đạm mạc.
Nàng nhìn hắn, thanh tuyến thanh thúy mà đạm mạc thuộc về thiếu nữ vang lên:
"Ta, rời đi trước."
"."
Hứa Nguyên không quay đầu lại, chỉ là khóe môi ngoắc ngoắc.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn thấy tư thái thần tính này của đối phương.
Lúc trước hắn còn nghĩ đến các loại phương pháp triệt để dụ dỗ Thánh nữ ván giặt đồ này, khiến nàng lấy tư thế này chơi trò đóng vai nhân vật một lần, nhìn bộ dáng tiên tử lạc phàm đó.
Cũng không biết sau chuyến này còn có cơ hội hay không.
Thiên Diễn rời đi, chớp mắt biến mất ngay tại chỗ.
Không gian hắc ám to như vậy phảng phất chỉ còn lại hắn và Thiên Dạ.
Thiên Dạ hứng thú nhìn chằm chằm phương hướng Thiên Diễn rời đi, bỗng nhiên lên tiếng cười nói:
"Nhìn xem. Nàng thật sự là Thiên Diễn hai vạn năm sau đấy, ngay cả thần không chi tính cũng đã tu thành."
"Ngươi cũng rời đi."
"Cái gì?"
"Ta nói, ngươi ở chỗ này cũng sẽ vướng bận, mau chóng rời đi."
"."
Ánh mắt Thiên Dạ hơi có vẻ cổ quái, nháy đôi mắt:
"Ngươi đây là đang lo lắng cho ta?"
"Ngươi ngớ ngẩn a?"
Hứa Nguyên thở dài, đưa tay điểm một cái vị trí chỗ thức hải.
Cùng Sinh Chi Khóa tương liên.
Một khi Quỷ Liễu này công kích Thiên Dạ giết chết nàng, hắn trực tiếp biến thành đồ đần, cũng đừng nói tới cái gì mà đàm phán hay uy hiếp.
Thiên Dạ hơi chần chờ, thấp giọng nói:
"Nhưng nếu như ngươi xảy ra chuyện, ta bên này… "
"Ngươi có thể mở ra."
Dù Hứa Nguyên có muốn hay không:
"Mở ra thì chúng ta liền không liên hệ gì tới nhau."
"Sách "
Thiên Dạ rất không có hình tượng mà chậc chậc lưỡi, trên ngũ quan yêu mị lộ ra một vòng ghét bỏ:
"A ~ cảm giác giao vận mệnh cho người khác này thật sự không tốt."
Nói đến đây, Thiên Dạ bỗng nhiên giống như trở mặt, tiến tới phụ cận Hứa Nguyên, ôm lấy cái cổ của hắn, ở bên tai hắn cười nhẹ nhàng câu hồn bật hơi:
"Ngươi đây là muốn dùng Mị Thần thụ chủng để thao túng đầu Quỷ Liễu này a? Ta có thể cảm nhận được loại liên hệ giữa ngươi và cái cây này."
"."
Hứa Nguyên hơi có vẻ kinh ngạc.
Thiên Dạ nở nụ cười xinh đẹp, nói nhỏ:
"Mặc dù không biết tại sao, nhưng ta có thể cảm thụ được nha. Đừng khiến Thiên Dạ thất vọng, Hứa Nguyên ca ca ~ ngươi phải sống sót, nếu không, Thiên Diễn chỉ sợ chắc chắn sẽ nằm trong tay ta nha."
Dứt lời, Hứa Nguyên liền có cảm giác trên thân chợt nhẹ, nương theo tiếng cười ngả ngớn mị hoặc, Thiên Dạ cũng biến mất ngay tại chỗ.
"."
Cảm thụ được không khí quanh mình triệt để an tĩnh lại, Hứa Nguyên lại lần nữa nắm chặt Mị Thần thụ chủng, thứ duy nhất trong tay có thể mang đến cho hắn một chút cảm giác an toàn ‌này.
Yên lặng mấy giây, Hứa Nguyên hít sâu một hơi, sáng sủa lên tiếng:
"Nói một chút đi, ngươi muốn cái gì?"
"."
Tiếng gió nghẹn ngào, như khóc như tố, tiếng xột xoạt của thi hài treo ngược va chạm, thanh âm quanh quẩn trong không khí yên tĩnh đầy sương mù có chút quỷ dị.
Không có ứng thanh.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên không chần chờ chút nào, tay phải lập tức dùng sức, hoa anh đào theo cành liễu lạnh nhạt bay xuống.
Hắn chuẩn bị trực tiếp phá hủy một bộ phận của Mị Thần thụ chủng:
"Quỷ Liễu, nếu như ngươi vẫn không hiện thân, ta liền..."
Đông.
Lời còn chưa dứt, một thanh âm trầm đục giống như vật nặng rơi xuống đất truyền đến từ tai phải Hứa Nguyên.
Mắt nhìn lại, Hứa Nguyên thấy được một cái tay nằm bên chân của mình.
Một cánh tay phải nắm chặt Mị Thần thụ chủng.
Chậm rãi ngoái nhìn cánh tay phải của mình, nơi đó đã rỗng tuếch.
Hoắc.
Đây cũng là chênh lệch giữa Nguyên Sơ và Thánh Nhân?
Đáy lòng Hứa Nguyên phát ra một tiếng thở dài thì thầm.
Nhưng mà, như vậy đại khái cũng là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần Quỷ Liễu nuốt Mị Thần thụ chủng này vào, vậy hắn sẽ còn có cơ hội lật bàn.
Nhưng một khắc sau, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, cánh tay phải cầm Mị Thần thụ chủng chậm rãi dưới vô số cành liễu trực tiếp bị vỡ vụn.
Không có thôn phệ, không có hấp thu, trực tiếp hủy đi.
Xong.
Kế hoạch mượn nhờ Mị Thần thụ chủng tạm thời thao túng Quỷ Liễu đã triệt để sập bàn.
Cảm thụ được chỗ cánh tay phải truyền đến đau đớn toàn tâm, Hứa Nguyên hơi có vẻ ngạc nhiên ngước mắt nhìn đầu cổ liễu che trời chẳng biết từ lúc nào đã dịch chuyển tới gần trước mặt.
Trước mặt nó, hắn nhỏ bé giống như sâu kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận