Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 800: Năm Đại Thiên

Lạc Hi Nhiên gật đầu nhẹ nhàng, âm điệu chậm rãi: “Bốn thiên của Diễn Thiên Quyết huyền diệu cực kỳ, không thể ghi chép lại, không thể truyền thụ, chỉ có thể tìm hiểu qua bia đá Diễn Thiên”.
“Không phải là Diễn Thiên Quyết có năm đại thiên hay sao?”
Hứa Nguyên đột ngột xen vào: “Hơn nữa, chỉ cần lĩnh ngộ được thiên thứ năm là có thể truyền thụ Diễn Thiên Quyết cho người khác?”
Lạc Hi Nhiên nghe vậy lập tức sửng sốt, sau đó thở dài: “Xem ra, thật sự là Lạc Đạo Phàm đã nói tất cả những gì hắn biết cho ngươi nghe”.
“Quả thực là Diễn Thiên Quyết có thiên thứ năm, nhưng trước đó phải dung hợp được bốn thiên phía trước mới có thể lĩnh ngộ được”.
Đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe, lại xen vào: “Việc này, Lạc lão đầu cũng đã nói tới”.
Lạc Hi Nhiên cười hừ hừ: “Vậy Lạc Đạo Phàm cũng nói cho ngươi biết thiên thứ năm tên là gì?”
Hứa Nguyên lắc đầu, khẽ cười: “Không có. Ngay cả bốn thiên đầu thì lão ta cũng không học được toàn bộ, làm sao biết được thiên thứ năm tên là gì?”
“Thiên thứ năm tên là Thiên Diễn”.
Hứa Nguyên đột nhiên trầm mặc.
Lạc Hi Nhiên nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, ánh mắt sâu kín, nụ cười bỗng nở ra trên khóe môi: “Ừm... Cũng gọi là Thiên Diễn”.
Nhìn chăm chú vào nữ tử dịu dàng ở bên kia bàn trà vài hơi, vẻ mặt Hứa Nguyên dần trở nên kỳ lạ.
Ban đầu, khi nghe tảng băng lớn nói về cái tên Thiên Diễn này, hắn đúng là cảm thấy rất lạ, dù sao cũng có một câu ngạn ngữ là ‘Thiên Diễn sáu…khụ, Thiên Diễn bốn mươi chín đường, người chỉ có một đường’.
Gọi thẳng Thiên Diễn nghe có vẻ hơi ngang ngược quá, nhưng sau khi quen rồi thì không còn cảm thấy như vậy nữa, nhưng không ngờ tên của vị Thánh Nữ này lại là tên được trao cho.
“Trao cho cái tên Thiên Diễn?”
Giọng của Lạc Hi Nhiên rất thản nhiên, như thể đang nói về một chuyện rất bình thường:
“Đúng thế.”
“Các chủ Giám Thiên ngang bằng với trời, lấy họ là Thiên.”
Nhìn vẻ mặt như là chuyện đương nhiên của Lạc Hi Nhiên, miệng Hứa Nguyên nhếch nhếch.
Giám Thiên Các này còn ngang ngược hơn cả hoàng triều đương thời nữa.
Cửu ngũ chí tôn của hoàng triều Đại Viêm cũng chỉ tự xưng là thiên tử, thế mà các chủ Giám Thiên đã thẳng thừng tự cho mình là trời.
Nhưng thử nghĩ xem, thiên hạ hoàng triều cũng chỉ mấy ngàn năm đến nay, mà còn thay đổi nhiều lần, Giám Thiên Các lại là một thế lực lớn đã tồn tại mấy vạn năm.
Tự nhận là trời thì cũng không có gì đáng nói.
Nhưng cái tên Thiên Diễn lại là tên được trao bởi Giám Thiên Các.
Nâng chén trà thơm tỉnh thần thứ hai mà đối phương đã rót cho mình lên,:
“Quy định của Giám Thiên Các các ngươi cũng nhiều thật, sau khi trở thành Thánh Nữ còn phải đổi tên…”
Nói rồi, Hứa Nguyên vừa nhấp ngụm trà, vừa nhìn Lạc Hi Nhiên từ trên xuống dưới:
“Lúc trước khi Hi Nhiên là Thánh Nữ dự tuyển, nếu được chọn thì ngươi sẽ đổi tên gì nhỉ, Thiên Lạc hay là Thiên Hi? Hừm thôi vẫn là Thiên Nhiên đi, cái này êm tai hơn.”
Mắt lạnh của Lạc Hi Nhiên quét qua:
“Trọng tâm của ngươi chỉ có cái này thôi à?”
Hứa Nguyên thờ ơ giang tay, cười nói:
“Chỉ là chế giễu quy định của Giám Thiên Các các ngươi chút thôi, nhưng nếu là theo quy định này, vậy các chủ của các ngươi sẽ tên như nào, cũng là Thiên Diễn? Không sợ lộn à?”
Lạc Hi Nhiên chịu đựng sự khó chịu trong lòng với tên quỷ nhỏ này, hừ lạnh, giải thích:
“Bổn tọa không rõ Các chủ đương thời lắm, có điều Các chủ của vạn năm trước lại là cùng tên với Thánh Nữ đương thời.”
“…”
Nói xong rồi im lặng, ánh mắt tươi cười của Hứa Nguyên đột nhiên đông lại.
Tuy nói ít nhưng hắn lại ý thức được lượng tin tức khổng lồ trong đó.
Không rõ Các chủ đương thời.
Nói cách khác, Các chủ đương thời cũng không hoàn toàn lĩnh ngộ Diễn Thiên Quyết? Không thể nhận lấy cái tên Thiên Diễn ấy.
Đặt tách trà xuống, Hứa Nguyên ngồi thẳng dậy, giọng điệu mang theo chút trịnh trọng:
“Ý của người tức là không nhất định các chủ Giám Thiên Các có thể hoàn toàn lĩnh ngộ Tứ thiên của Diễn Thiên?”
Lạc Hi Nhiên lạnh lùng liếc nhìn hắn, một tay vén tay áo lên rót trà cho mình:
“Ngươi rất tò mò sao?”
“…”
Thấy dáng vẻ này, Hứa Nguyên giật giật khóe miệng.
Toang, vị nghĩa muội lớn tuổi này chắc sẽ không chơi đố như Lạc lão đầu đấy chứ?
Cũng may cuối cùng Lạc Hi Nhiên cũng không có giống như Lạc lão đầu cứng tiền kia, hắn khẽ thở ra, giọng nói chậm nhỏ:
“Giám Thiên Các đã tồn tại mấy vạn năm, phần lớn đều là tập được Tam thiên mà kế vị Các chủ, người tập được Tứ thiên cũng chỉ mới hơn bốn mươi người, mà từ xưa đến nay, người có được cái tên Thiên Diễn ấy lại càng ít ỏi có mười ba vị.”
Vài vạn năm.
Mười ba vị.
Hít hà.
Nghe những bí mật mà Lạc lão đầu cũng chưa từng biết này, Hứa Nguyên vô thức hít sâu một hơi.
Vị Thánh Nữ như túi trút giận kia mạnh đến thế ư?
Trong im lặng, Hứa Nguyên hơi tò mò hỏi:
“Hiếm như vậy, vậy nội dung Ngũ thiên của Diễn Thiên Quyết là gì?”
“Không biết.”
“Hả?”
“Đừng nhìn bổn tọa như vậy, bổn tọa không nói dối tên tiểu quỷ ngươi.”
Bị ánh mắt nghi ngờ của Hứa Nguyên nhìn chằm chằm, mắt Lạc Hi Nhiên hiện lên vẻ hồi tưởng:
“Cho dù là tầng lớp Thánh Tôn của Giám Thiên Các thì Diễn Thiên Quyết vẫn là tuyệt mật, bổn tọa biết được những thông tin này cũng là vì bổn tọa đã từng là người dự tuyển cho chức Thánh Nữ, còn về chuyện sâu hơn…Các chủ của khi đó không nói cho bổn tọa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận