Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 832: Đừng tự lừa mình dối người

Thánh nữ này mặc dù ăn nói vụng về, thời điểm tranh chấp biện luận có khả năng không bằng người khác, nhưng tâm trí lại cực kì thông minh.
"Mộ Hi chỉ là đang nói một sự thật."
Đôi mắt Bạch Mộ Hi có chút nâng lên, ánh mắt nhu nhược nhìn về phía đôi mắt của nàng, thanh âm trầm thấp nhu hòa, giống như dòng nước im ắng chảy qua cây cầu nhỏ:
"Ngài kiên trì như vậy, kết quả cuối cùng chỉ sợ rằng sẽ trở mặt với công tử, sau đó mỗi người đi một ngả."
"Ngậm miệng!"
Thiên Diễn vụt đứng lên giống như bị đâm trúng chỗ đau:
"Bạch Mộ Hi, ta biết ngươi muốn làm cái gì, nói những lời này không ngoài việc muốn để cho Trường Thiên hắn càng thêm ưu ái đối với ngươi. Ngươi nghĩ như thế nào ta không quan tâm, nhưng ngươi nhớ kỹ, ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta khác biệt!"
Hơi ngửa đầu nhìn thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng khí chất cao ngạo trước mắt, Bạch Mộ Hi hơi trầm ngâm lắc đầu, thấp giọng nói:
"Thánh nữ ngài có thể khiến cho công tử từ bỏ Vũ Nguyên điện hạ sao?"
Thiên Diễn sững sờ, đôi mắt đẹp chớp chớp, nói khẽ:
"Chỉ cần hắn nhớ lại ký ức đã quên kia.. "
"Ngài cũng đừng tự lừa mình dối người."
Thanh âm Bạch Mộ Hi nâng lên một chút vừa đúng:
"Nếu như công tử nhớ ra liền có thể thay đổi tính tình, vừa nãy ngài không thể nào không trả lời ta. Ngài kỳ thật rất rõ ràng, coi như công tử có nhớ được đoạn hồi ức kia, thậm chí coi như không có Vũ Nguyên điện hạ, ngài cũng không thay đổi được tính tình của công tử hắn."
Hai tầng dưới của Huyền Ưng lầu các rất chật chội, hành lang chật chội, tia sáng ảm đạm, nhưng cũng coi như là sạch sẽ.
Đi qua hành lang âm u, Hứa Nguyên dùng ý hồn thăm dò vào trong sương phòng, liền thấy hơn mười thị nữ mặc các loại cái yếm đang chen chúc trong phòng nhỏ chật chội mà nghỉ ngơi.
Trong mắt hiện lên một vòng kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyên hắn tới khu vực hoạt động của bọn hạ nhân, cũng là lần đầu tiên hắn biết thì ra các tiểu tỷ tỷ thị nữ kia ở một nơi đơn sơ như thế.
Huyền Ưng lầu các mặc dù khổng lồ xa hoa, nhưng chỉ có ba gian phòng nhỏ chật hẹp làm ký túc xá cho bọn hạ nhân ở lại, tất cả địa phương khác đều là kho trữ và thiện phòng cung cấp để phục vụ sinh hoạt cho chủ nhân.
Mà trong ba gian sương phòng này còn có một gian là chỗ ở cho thị vệ điều khiển trận pháp.
Tựa hồ phát giác được kinh ngạc trong lòng Hứa Nguyên, Lâu Cơ liếc căn phòng kia một chút, ngả ngớn cười nói:
"Trường Thiên ngươi hình như rất kinh ngạc?"
Thu hồi ý hồn đang liếc qua một cái đùi trắng bóng, Hứa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu:
"Hơi có một chút, vốn tưởng là sẽ lớn hơn một chút."
Huyền Ưng lầu các xa hoa như thế, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của thị nữ thế mà còn không bằng phòng bảo mẫu nhà hắn kiếp trước.
Lâu Cơ nhẹ nhàng cười nói:
"Nếu như không đành lòng, Trường Thiên sủng hạnh tất cả bọn hắn một lần, các nàng tất nhiên có thể tiến lên trên tầng ba."
Hứa Nguyên nhìn về phía yêu nữ này trợn trắng mắt:
"Không có loại tình thú này."
"Ai… "
Lâu Cơ hơi kéo dài thanh âm, lập tức cười khẽ:
"Đúng thế nha, có loại đại tiểu thư như Lý Thanh Diễm và Thiên Diễn này, Trường Thiên của chúng ta tất nhiên chướng mắt những nha hoàn này."
Hứa Nguyên không muốn phản ứng nữ nhân này, thấp giọng hỏi:
"Tỷ, địa phương ngươi nói ở đâu… "
Lời còn chưa dứt.
Oanh! !
Một trận oanh minh to lớn từ phía trên lầu các truyền đến, toàn bộ Huyền Ưng lầu các cũng rung lên theo.
Biến cố đột ngột khiến cho Hứa Nguyên vô thức giật cả mình.
Hắn cảm thấy đây là Thiên Diễn. Thiên Diễn một mình ở trong phòng, không đợi được hắn đi dỗ nàng nên càng nghĩ càng giận, sau đó bắt đầu phá nhà đây mà.
Dừng lại trong chớp mắt, Hứa Nguyên nhìn về phía Lâu Cơ ở một bên. Tóc dài như mực của Lâu Cơ xõa trên vai, hai mắt thâm thúy mà vũ mị, đang hứng thú nhìn lên phía trên:
"Ờ, thế mà lại đánh nhau."
Hứa Nguyên nghe vậy sững sờ, ngữ khí có chút không hiểu:
"Ai?"
Lâu Cơ thu tầm mắt lại, cánh tay ngọc vòng qua trước ngực, hơi có vẻ buồn cười nói:
"A không, không phải là đánh nhau, là đơn phương giáo huấn. Trường Thiên, vị thị thiếp ngươi thu kia đang bị Thánh nữ Giám Thiên các dạy dỗ a ~ "
"."
Hứa Nguyên chậc lưỡi, hừ cười một tiếng nhưng không đi quản.
Lâu Cơ nhìn phản ứng bình thản của hắn, cất bước đuổi theo, cảm thấy hứng thú mà hỏi:
"Ngươi không lo lắng?"
"Lo lắng cái gì?"
“Hai tiểu nha đầu kia thế nhưng đã đánh nhau."
"Ngươi không phải đã nói rồi a, đây là đơn phương giáo huấn."
"Nhưng Trường Thiên ngươi không hiếu kỳ nguyên nhân sao?"
"."
Hứa Nguyên dừng chân lại, ngoái nhìn hơi có vẻ buồn cười:
"Có thể có nguyên nhân gì nữa? Tính tình Thiên Diễn sẽ không tùy ý đi trêu chọc người khác, khẳng định là Tư Mệnh kia muốn diễn trò, bị giáo huấn thì để bị giáo huấn đi."
Lâu Cơ nghiêng đầu:
"Ngươi không có chút nào đau lòng sao?"
"Nàng luôn luôn thích thú."
"."
Lâu Cơ.
Liếm liếm môi đỏ, toàn thân Lâu Cơ tản ra khí tức mị hoặc làm cho người khác thần hồn điên đảo, đưa tay kéo cánh tay của hắn, ý cười như hoa:
"Xem ra Trường Thiên rất biết chơi nha ~ "
Bạn cần đăng nhập để bình luận