Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 785: Phụ hoàng ngươi không cho sao?

Ánh mắt Hứa Nguyên cổ quái.
Lý Quân Khánh chậc lưỡi, nhìn thoáng qua phía trên lầu các, thấp giọng truyền âm:
"Bắc cảnh sắp loạn, hiện tại phụ hoàng lại đang do dự, ta làm phụ tá đắc lực của đại ca, nếu như bị ám sát cũng rất không có khả năng được truy đến cùng."
Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng:
"Trên tay ngươi nắm giữ thương hội lớn như vậy, không phải ngay cả một cường giả cũng không có chứ?"
Lý Quân Khánh nhẹ "Sách" một tiếng:
"Ta quản lý thương hội Hoàng tộc, còn dám liên quan binh tốt, không cần đầu sao? Đừng nói tới hoàng huynh, phụ hoàng ta cũng không có khả năng chứa chấp được ta."
Đôi mắt Hứa Nguyên chớp chớp.
Vậy Hoàng đế và cha của hắn không hổ là có sĩ khí đồng chí cùng đi hơn nửa đời người, cơ cấu quyền lực cũng tương tự như vậy.
Lão đầu Hoa Hồng kia nếu cần nhân thủ, bình thường đều là dùng tiền thuê Thiên An võ quán hoặc là Hắc Lân quân.
Tuy nghĩ thế, Hứa Nguyên sờ lên cằm, nhìn chằm chằm tiểu tam trước mắt:
"Vậy ngươi tìm đại ca ngươi a, Lý Ngọc Thành là Thái tử cao quý, bên người hẳn là có không ít cường giả đi theo, để hắn phái một người tới đón ngươi không phải tốt sao?"
Thái tử nếu như có thể bảo đảm cho Lý Quân Khánh thì hắn tất nhiên sẽ bảo đảm.
Hoàng đệ trung thành cúc cung tận tụy như vậy, nếu như mặc kệ, một hồi mất đi một cánh tay cũng sẽ khiến cho người ta thất vọng đau khổ.
Hiện tại tu vi Lý Quân Khánh và hắn người tám lạng kẻ nửa cân.
Một người là Dung Thân tứ phẩm, một người là Ngưng Hồn ngũ phẩm.
Gặp tu giả cao giai ám sát, Hứa Nguyên thì không nhất định, dù sao hắn cũng có lão muội muội tùy thân, nhưng Lý Quân Khánh thì căn bản không có khả năng còn sống.
Nếu như có cường giả đi theo thì không nhất định, dù sao cuối cùng vẫn là bị ám sát bỏ mình, cường giả tùy hành chí ít vẫn có thể nhìn ra được một chút mánh khóe và chứng cứ từ công pháp và chiến kỹ thi triển của người ám sát, thu về tính toán sổ sách.
Mặt Lý Quân Khánh lộ vẻ lúng túng, thở dài nói:
"Đây còn không phải bởi vì hoàng huynh ta nói hiện tại không thể rút nhân thủ sao a."
"Không rút ra nhân thủ?"
Ánh mắt Hứa Nguyên có chút cổ quái, lập tức kịp phản ứng, híp híp mắt cười nói:
"Là phụ hoàng ngươi không cho sao?"
"."
Lý Quân Khánh không dám trả lời câu hỏi này của Hứa Nguyên, sự tình gì có thể nói, sự tình gì không thể nói trong lòng hắn rất rõ ràng.
Có lúc hắn cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn, vì bảo toàn mạng sống mà lại phải cầu cứu ngoại nhân.
Đối mặt với ánh mắt trông mong của Lý Quân Khánh, Hứa Nguyên không trả lời thỉnh cầu của đối phương.
Tổ chế hoàng tử khai phủ lập nha mặc dù có thể cạnh tranh chọn ra tân đế tương đối tốt nhất, nhưng ở thời điểm quyền lực đế vương cũ và mới chuyển tiếp, cũng tương tự tất nhiên sẽ phát sinh rung chuyển.
Ngày giờ của Lý Diệu Huyền không nhiều, lúc sắp chết tất nhiên muốn trải đường cho tân đế, con đường này tất nhiên tràn ngập huyết tinh.
Thái tử có thể khoanh tay chịu chết hay không Hứa Nguyên không rõ ràng, nhưng theo lẽ thường mà nói hẳn là sẽ không, mà Lý Chiếu Uyên cũng hẳn là sẽ không.
Hắn thật sự thích tính cách của Lý Quân Khánh này, nhưng vấn đề là nếu như hắn chết rồi, lợi ích đối với tướng phủ hình như sẽ lớn hơn.
Chuyển giao quyền lực Hoàng tộc càng rung chuyển, chuyện tướng phủ có thể thao tác sẽ càng nhiều.
Trong lúc suy tư, Hứa Nguyên nhìn gương mặt có mấy phần rất giống Lý Thanh Diễm trước mắt, thở dài một tiếng:
"Quân Khánh a "
"Ta đây."
Lý Quân Khánh lập tức trả lời.
"Trước khi đi ta sẽ mang theo ngươi."
Sắc mặt Lý Quân Khánh vui mừng:
"Bao nhiêu bạc?"
"."
Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên vung tay áo bào cười nhẹ nói:
"Không cần bạc, ngươi coi như nợ ta một món nợ ân tình đi."
Lý Quân Khánh biểu lộ cổ quái, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm.
Tiểu tử này…. đổi tính rồi sao?
Tê. Sẽ không bày kế lớn hơn chứ?
Hứa Nguyên chú ý tới ánh mắt đối phương, nhếch miệng cười nói:
"Cầm tiền làm việc, chính ta cũng không nhất định có thể còn sống trở về chớ nói chi là ngươi."
Trong lòng Lý Quân Khánh cảm giác nặng nề, liếc qua lầu các, nhỏ giọng truyền âm:
"Đàm phán không thành rồi? Dựa vào tính cách nhị ca ta, ăn hoàng tẩu cũng không phải không nhịn được… "
"Ai biết được? Dù sao trước khi đi, hắn đã nói đế kinh đường xa, nhắc ta cẩn thận."
"."
Lý Quân Khánh chép miệng.
Hai tay Hứa Nguyên nắm thành một đám, chợt nhớ tới lời nói kia của Lý Chiếu Uyên, nhẹ giọng hỏi:
"Đúng rồi, trong hậu cung Hoàng tộc các ngươi cũng sẽ có mấy chuyện ác nô lấn chủ sao?"
"A?"
Lý Quân Khánh sững sờ, ánh mắt lập tức hơi có vẻ chần chờ:
"Không phải là nhị ca ta đã nói cho ngươi cái gì chứ?"
Hứa Nguyên không trả lời, chỉ nhìn hắn.
Lý Quân Khánh chậc lưỡi, ngước mắt bộc lộ một vòng hồi ức:
"Ta là hài tử thứ ba, ngược lại không có bị khi dễ qua, nhưng nhị ca hắn khi còn bé hẳn là rất khổ."
Hứa Nguyên biểu lộ cổ quái:
"Hoàng tử cũng sẽ khổ?"
"Ngươi cảm thấy sẽ không sao?"
Lý Quân Khánh giống như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm Hứa Nguyên:
"Hậu cung tranh đấu, cũng không nhẹ nhõm hơn so với trên triều đình.
"Trường Thiên, phần lớn huynh đệ tỷ muội của bản vương trước khi sinh ra đã chết từ trong trứng nước, hồi nhỏ chết yểu cũng có rất nhiều, chỉ những người mà bản vương biết đã có mười ba người rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận