Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 916: Cứ tự nhiên đi

Khóe môi Hạ Tình dâng lên ý cười dịu dàng, gật đầu:
"Mặc dù là cưỡng ép kín đáo đưa cho thiếp thân, nhưng ngươi đúng là đã cho thiếp thân một cơ hội vì chính mình mà sống."
Hít sâu một hơi, sóng cả trước ngực Hạ Tình chập trùng một trận, thanh tuyến ôn nhu, mắt chứa ý cười:
"Hắn a, vẫn luôn nghĩ đến chuyện lôi kéo ta cùng đi ngắm nhìn cảnh đẹp trong thiên hạ này, nếu như chuyến này có thể sống sót, thiếp thân chỉ sợ không thể không bồi tiếp hắn đi khắp thiên hạ này một lần."
"."
Đến rồi, bây giờ bắt đầu lập flag.
Trong lòng oán thầm, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm sóng cả chập trùng mềm mại kia, trong mắt lộ ra một vòng suy tư.
Mà ánh mắt quang minh chính đại này tất nhiên cũng bị Hạ Tình chú ý tới, cũng không thấy tức giận, uyển nhiên cười một tiếng:
"Tiểu bối ngươi quả nhiên là tên sắc lang, tuổi tác của thiếp thân chỉ sợ đã có thể làm bà nội của ngươi."
"Lão x nữ vạn năm, thật sự là khổ cho Đường tiền bối."
"."
Gương mặt ấm uyển thanh lệ của Hạ Tình hơi kéo ra, nhưng dưỡng khí công pháp lâu ngày khiến cho nàng rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường:
"Ngươi muốn nhìn thì nhìn đi, coi như là cảm ơn ngươi."
"Nói dễ nghe vậy, nếu như ngươi còn ở trạng thái đỉnh phong, hiện tại ta chỉ sợ đã đầu lìa khỏi cổ a?"
"Ừm ngươi nói như vậy cũng không sai."
Hạ Tình xoay người nhặt một nhánh cây từ trên mặt đất lên, đơn giản buộc tóc dài rối tung của chính mình lên, híp đôi mắt đẹp:
"Cho nên tiểu bối ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng để ta khôi phục thực lực, không có Thiên Diễn ở bên, chỉ cần để thiếp thân thi triển Đạo Vực, dù là trong chớp mắt cũng khiến ngươi chịu đủ."
Hứa Nguyên nhếch miệng cười một tiếng, khoát tay áo:
"Yên tâm, đối với sự tình liên quan tới tính mạng, ta luôn rất cẩn thận, ngươi không có khả năng khôi phục."
Nói xong, Hứa Nguyên cong mắt cười một tiếng:
"Nhưng ngược lại phải cám ơn tỷ tỷ ngươi đã nhắc nhở, ngài là Thuế Phàm cao quý, vì an toàn tính mạng tiểu tử ta, phải thêm một tầng bảo hiểm."
Hạ Tình sững sờ, lập tức lui lại nửa bước, ánh mắt cảnh giác:
"Ngươi muốn làm gì?"
Hứa Nguyên tiến lên một bước, một cái bình ngọc trực tiếp xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, cười nói:
"Tỷ tỷ, tới giờ uống thuốc rồi."
"."
Hạ Tình.
"Thuốc này ngươi muốn tự mình ăn, hay là ta tới đút?"
Thời điểm dứt lời, từng mảnh hoa anh đào huỳnh quang bay xuống.
"."
Đạo uẩn hiển hiện trong chớp mắt, một cỗ đỏ bừng bệnh trạng thoáng chốc lan tràn ra từ bên tai Hạ Tình, kẹp chặt hai chân vô thức lui về sau nửa bước, dùng sức cắn đầu lưỡi một cái, nàng nghiêm nghị quát:
"Tiểu bối ngươi cách xa ta một chút, ta tự mình tới!"
Âm thanh thâm thúy vạch phá yên tĩnh trong rừng rậm, Hạ Tình đỏ mặt thở phì phò nhìn chằm chằm tiểu bối trước mắt, hàm răng cắn rất chặt.
"Tự mình đến a."
Hứa Nguyên thì thầm một tiếng, cười ha hả lui về sau nửa bước, tiện tay ném bình ngọc trong tay cho đối phương:
"Vậy tỷ tỷ cứ tự nhiên đi."
Tiếp nhận bình ngọc, Hạ Tình chăm chú nhìn mấy giây, hơi nhíu mày:
"Đây là chạc cây Mị Thần ép thành bột phấn?"
Hứa Nguyên nhẹ gật đầu, thấp giọng nói:
"Yên tâm, liều lượng cũng không tính là lớn, chỉ cần ta không thôi động đạo uẩn, sẽ không ảnh hưởng thần trí của ngươi."
Tính kháng dược của cường giả Thuế Phàm rất mạnh, ba ngày trước gieo xuống mị độc giờ phút này đã bị hắn tiêu hóa không sai biệt lắm, hắn phải bổ sung một chút cho Hạ Tình.
Hạ Tình than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lườm Hứa Nguyên một cái, rất thẳng thắn mở nắp bình ra, nuốt bột phấn bên trong xuống:
"Hiện tại đã hài lòng?"
"Hài lòng."
"Vậy đi thôi."
"A, tất nhiên."
Dứt lời, hai người hóa thành tàn ảnh biến mất tại chỗ, lấy tốc độ nhục thân bắt đầu đi đường.
Nhưng lần này mới đi được mấy trăm trượng, thanh âm Hạ Tình bỗng nhiên mang theo rung động gọi Hứa Nguyên lại:
"Chờ một chút."
Nghe được lời nói không đúng này, thân hình đang bay vọt của Hứa Nguyên lập tức đứng lại trên cành cây:
"Thế nào?"
Sắc mặt Hạ Tình phiếm hồng, cắn môi, thanh âm rất mất tự nhiên:
"m Quỷ cao giai nơi này tựa hồ có thể thi triển mê hồn chi pháp."
Hứa Nguyên suy tư trong chớp mắt, thoáng chốc hiểu ra nguyên lý.
Để trực tiếp dẫn bạo Mị Thần Anh Độc thì chỉ có Mị Thần Đạo Uẩn mới có thể làm được, nhưng một chút mê hồn chi pháp lại có thể thông qua phương thức gợi lên tình dục của thân thể, từ đó gián tiếp dẫn động độc tố Mị Thần tiềm ẩn trong thể nội.
Nhưng tính hạn chế của cách sau rất lớn.
Mị Thần Anh Độc một khi trúng chiêu liền không cách nào miễn dịch, nhưng mê hồn chi pháp bình thường lại có thể thông qua các loại thủ đoạn để tiến hành ứng đối.
Chỉ là bây giờ nguyên khí và ý hồn của Hạ Tình đều bị Hứa Nguyên hắn phong tỏa, căn bản không có năng lực ứng đối mê hồn chi pháp.
Thầm nghĩ, con ngươi đen nhánh của Hứa Nguyên thoáng chốc hiện lên một vòng huyết mang nhìn về bốn phía.
Lúc đầu coi như bình an vô sự, nhưng bây giờ đầu âm Quỷ núp trong bóng tối kia đã ra tay với Hạ Tình, xem ra đối phương không định bỏ mặc bọn hắn rời đi.
Trước tiên cần phải tìm ra bản thể đối phương từ trong mảnh quỷ vực này.
"Trảm."
Suy nghĩ hiện lên, thời khắc còn chưa chứng thực, một giọng nữ thanh thúy bỗng nhiên từ giữa không trung truyền tới.
Âm thanh rơi xuống, một vết chém vượt ngang trăm mét đột ngột từ trên trời giáng xuống, quang nhận lướt tới, thân cành rừng rậm tồi khô lạp hủ đều bị nó cắt nát chặt đứt.
Mà chính giữa trảm kích kia, một quái vật hắc vụ hình người thình lình lọt vào trong tầm mắt.
Âm Quỷ.
Có điều Hứa Nguyên cũng vẻn vẹn chỉ nhìn thấy trong chớp mắt, liền đưa ánh mắt về phía trên thân thiếu nữ chân trần treo ở giữa không trung kia.
Thân ảnh quen thuộc khiến khóe môi Hứa Nguyên không tự giác xẹt qua một vòng ý cười:
"Thiên Diễn."
Lời còn chưa dứt.
Hứa Nguyên liền đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của thiếu nữ kia.
Sửng sốt trong chớp mắt, hắn nhìn lại.
Chỉ thấy giờ phút này Hạ Tình bị dẫn động mị độc đã dán trên cánh tay của hắn.
Hỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận