Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 952: Bay mất

Nhìn hình tượng trước mắt, Lạc Tri Nguyên có cảm giác thế giới quan của chính mình đã sống gần sáu mươi năm bị nhận lấy xung kích.
Trên đời này lại còn có thuật pháp thần dị như thế?
Vừa rồi nữ oa kia rõ ràng là đã chết, vì sao….
"Nhanh lên!"
Thiên Dạ thấp giọng hối thúc.
Lạc Tri Nguyên đột nhiên hoàn hồn, vô thức muốn thuấn di đi qua, nhưng thân hình cuối cùng vẫn ở bên cạnh Thiên Dạ.
Một cái chần chờ trong chớp mắt, đã chậm mất rồi.
Thân hình Thiên Diễn lại lần nữa thuấn di cách ra trăm trượng.
Mà một chỗ xa hơn, vô số rễ cây cành liễu đã dâng lên tiếp ứng nàng.
Con vịt đã đun sôi, vậy mà lại bay mất.
Nhìn Thiên Diễn đi xa, Thiên Dạ hít sâu một hơi, thanh tuyến khinh bạc lúc này rốt cục cũng mang theo một tia tức giận:
"Lạc Tri Nguyên, ‌tại sao vừa rồi ngươi lại chần chờ? !"
Hai lần cơ hội, hai lần nhắc nhở, tất cả đều bởi vì lão bất tử này không tín nhiệm mà thả chạy.
Lạc Tri Nguyên thở ra một ngụm trọc khí, đối với vấn trách của Thánh nữ lộ ra hời hợt:
"Lạc mỗ chưa bao giờ nhìn thấy thuật pháp thần dị như thế, có chút giật mình cho nên chần chờ."
Nói xong, đôi mắt già nua nhìn lại:
"Thánh nữ đại nhân, vì sao ngài lại biết được nền tảng của đối phương?"
Thiên Dạ nghe vậy trên gương mặt tươi đẹp động lòng người dùng mắt trần cũng có thể thấy được đang dâng lên một vòng tức giận, nhưng lập tức lại biến thành bất đắc dĩ.
Mấy tên Thánh Tôn như Lạc Tri Nguyên này thân đứng trên vị trí cao đã lâu, sớm đã dưỡng thành một hệ thống phán đoán của riêng mình, ngoại trừ Các chủ ra, đại khái không có người nào có thể làm cho bọn hắn tín nhiệm vô điều kiện.
"Vì sao ta biết được có nói cho ngươi thì ngươi cũng nghe không hiểu."
Thanh tuyến của Thiên Dạ khôi phục vẻ tùy tính ngày xưa, hừ nhẹ một tiếng:
"Ngược lại Lạc Tôn giả ngươi, nghĩ kỹ làm sao để bắt Thiên Diễn về rồi sao? Thực lực của đầu Quỷ Liễu bị Cảnh Hách khống chế kia tựa hồ còn cao hơn ngươi."
Lạc Tri Nguyên bị hơi chẹn họng trong chớp mắt, lập tức thấp giọng trả lời:
"m Quỷ không có khả năng bị chưởng khống lâu dài, việc này cần bàn bạc kỹ hơn."
Thiên Dạ nghe vậy bĩu môi cười một tiếng, tán đi công pháp vận chuyển Tứ Tượng Phong Thần Ấn, ngước mắt nhìn về Quỷ Liễu che trời phía xa xa kia.
Nam tử đứng trên đó cũng đúng lúc quăng ánh mắt về phía nàng.
Trong mắt không có chút tình cảm nào, có chăng chỉ là một mảnh băng tuyết lạnh lẽo.
A, nam nhân.
Thật tuyệt tình a ~
Trong lòng Thiên Dạ trêu chọc một câu, khóe môi vừa mới câu lên, đã nghe thấy thanh âm Lạc Tri Nguyên ở bên người mang theo một tia vội vàng truyền đến:
"Thánh nữ, trước tiên ngươi nên rời khỏi nơi đây! Muốn tới!"
"Ầm ầm —— "
Dứt lời, quỷ vực vốn dĩ coi như sương mù yên lặng giờ phút này đột nhiên sôi trào.
Từ tĩnh đến động, không đến mấy giây, những cành liễu chập chờn trên không trung kia nương theo từng sợi rễ phá đất mà lên, từng cụm từng cụm giống như một làn sóng thuỷ triều nối tiếp mãnh liệt đánh tới hai người phía dưới!
Nhìn thấy thân cành cành liễu như dời non lấp bể mà đánh tới trước mặt, sắc mặt Lạc Tri Nguyên triệt để trầm xuống, uy áp Thánh Nhân mạnh mẽ không hề cố kỵ phóng thích phát ra.
Lấy Lạc Tri Nguyên làm trung tâm, một mảnh lôi vân vắng lặng đáng sợ thoáng chốc hình thành, lan tràn về bốn phía.
Thiên địa biến sắc, sấm sét vang dội, lôi vân bao trùm, quỷ vụ tiêu tán, cành liễu cháy đen.
Khí tức cường đại khiến cho vạn vật xung quanh thất sắc.
Nhưng cho dù là như vậy, rễ cây cành liễu như sóng biển từ nơi xa vọt tới kia vẫn không có ý tứ dừng lại.
Năm dặm.
Ba dặm.
Một dặm.
Ông ——
Biển rễ cây cành liễu cứ như vậy trực tiếp va chạm với lôi vân chiếm cứ trên mặt đất kia.
Đạo Vực hai cường giả Thánh Nhân va chạm, chỉ một thoáng liền vang vọng chân trời, nguyên khí cường hoành tán loạn nhấc lên kình phong trực tiếp quét sạch quỷ vụ trong phương viên hơn mười dặm xung quanh!
Đợi cho hết thảy bình tĩnh lại, lôi vân tiêu tán, một cái hố to mấy trăm trượng trên mặt đất bừa bộn khắp nơi xuất hiện ở chính giữa đầm lầy.
Đứng ở đỉnh Quỷ Liễu, ánh mắt Hứa Nguyên im lặng nhìn cảnh sắc mãnh liệt giống như cây giới giáng lâm phía dưới kia, không nói lời nào.
Bên trong hố to, sương mù tiêu tán, đầm lầy bốc hơi, thân cây cành liễu cháy đen bày khắp nơi, các loại hủ hóa thi hài bị nướng chín tản ra mùi hôi thối.
Mà ở trung tâm cái hố sâu kia, hai thân ảnh đang đứng giữa hư không.
Hai tay Thiên Dạ ôm ngực đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy thần sắc xem kịch vui.
Bộ dáng Lạc Tri Nguyên có vẻ hơi chật vật, tóc trắng được tỉ mỉ cẩn thận buộc lên giờ phút này đã tản ra, trên gương mặt trải rộng nếp nhăn có nhiều thêm mấy chỗ bị trầy da.
Giữa các Thánh Nhân cũng có khoảng cách.
Lạc Tri Nguyên tựa hồ không địch lại đầu Thiên Cức Quỷ Liễu không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng này.
Đương nhiên, cũng có thể là vì phải bảo hộ Thiên Dạ bên người khiến cho hắn không có cách nào triệt để buông tay buông chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận