Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 777: Gặp Lý Chiếu Uyên

Hứa Nguyên nghe vậy khe khẽ lắc đầu, ngoái nhìn cười nói:
"Chuyện này ta cũng không phải là rất rõ ràng, dù sao hiện tại trong lòng Thánh thượng đến tột cùng là đang nghĩ thế nào, có khả năng ngay cả cha ta cũng không rõ ràng. Hắn đến tột cùng là muốn tướng phủ chúng ta chết, hay là tông môn chết, hay là trước khi chết triệt để bốc lên chiến tranh giữa tông môn và triều đình."
Thế cục bây giờ rất khẩn trương.
Tông Minh muốn đập nát ba châu Bắc cảnh, vậy tất nhiên cũng muốn tạo áp lực ở địa phương khác, chỉ cần hơi không chú ý sẽ phát sinh sự kiện thiên nga đen.
Nghĩ đến điểm này, Hứa Nguyên hít sâu một hơi, thu liễm suy nghĩ, nhìn Lâu Cơ nhẹ giọng cười nói:
"Tỷ, nói những chuyện này vẫn còn quá xa, bây giờ ta muốn đi gặp Lý Chiếu Uyên."
Thiên hạ rộn ràng là lợi ích đến, thiên hạ nhốn nháo lợi ích đi.
Dưới đêm tuyết nhưng Quảng Dương phủ thành vẫn một mảnh phồn hoa đèn giăng đầy đường như cũ, chỉ có điều so với cảnh sắc văn nhân nhà thơ vũ văn lộng mặc, công tử giai nhân của ngày xưa, lúc này hai bên đường phần lớn là người giang hồ múa đao múa kiếm.
Cho dù đã đến giờ Tý, đêm đã khuya, nhưng đường phố buôn bán giao dịch hai bên đường vẫn nhộn nhịp tấp nập, bên trong gánh hát tửu quán vẫn thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng cười vui vẻ.
Cách màn ly xe ngựa nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc hai bên đường, Hứa Nguyên cảm nhận được một chút khói lửa đã lâu không thấy.
Tiểu dân thị tỉnh nhao nhao hỗn loạn, gào thét rao hàng, từng chiếc từng chiếc thuyền đỗ hoa nhẹ nhàng phiêu đãng trên dòng sông Hoài, dưới lầu gánh hát có một vị ăn mặc trang điểm lộng lẫy khắp người, không ngừng hấp dẫn lấy ánh mắt nam nhân trên đường.
Quảng Dương phủ Doãn đương nhiệm là một quan viên biết làm người, trù bị hành dinh lâm thời cho hai vị hoàng tử điện hạ nằm tọa lạc ở bờ sông.
Lâm Giang biệt thự tiêu chuẩn.
Đương nhiên, vị phủ Doãn này cũng không phải lấy danh nghĩa chính mình đi trực tiếp an bài, dù sao loại khu vực kia chỉ một khoảng sân nhỏ động một tí là mấy ngàn lượng bạc trắng trở lên, sau khi trang trí thiết kế trận văn thậm chí có thể lên tới vạn lượng bạc trắng trở lên, những thứ này không phải một tên phủ doãn có thể mua được bằng bổng lộc a.
Là lấy tên tuổi của một cự giả trong thành quyên tặng.
Mặc dù không nói rõ, nhưng đúng là tặng.
Địa phương mà hai vị quý tộc Thiên Hoàng ở qua, ngươi dám bỏ ra cho người khác ở?
Không cần đầu nữa sao?
Trước khi đi, nghe lão a di trẻ tuổi Lâu Cơ nói qua, vị cự giả kia tựa hồ là một trong những két bạc của vị phủ doãn này.
Đồ vật giá trị vạn lượng bạc trắng nói đưa liền đưa, những năm gần đây vị phủ doãn kia hẳn là tham ô không ít ngân lượng.
Nhưng dù sao cũng là người có đủ năng lực, hiện tại làm việc rất tốt, hơn nữa rất hiểu chuyện, trên triều đình có người đứng đài nên cũng không ai tra hắn.
Hứa Nguyên hiếu kì hỏi một đống câu hỏi, đại khái tham ô bao nhiêu. Lâu Cơ thuận miệng đáp hắn một câu mười mấy vạn.
Người đứng đầu các tuyến giao thông quan trọng của tỉnh lị, ở đây làm quan hơn mười năm, gần đây mới có mười mấy vạn lạng xác thực xem như cực kì thanh liêm.
Nghĩ đến chuyện này, Hứa Nguyên xem chừng chính mình hẳn là cũng có thể đi kinh doanh kiếm chút bạc. Tối thiểu nhất, dựa vào thân phận này của chính mình, ở trong thành này muốn có một căn biệt thự Lâm Giang khẳng định là không có vấn đề.
Có điều ngẫm lại thì thôi từ bỏ, mấy năm gần đây hắn cũng không dám rời khỏi đế kinh, muốn cái bất động sản này cũng vô dụng.
Trong lúc suy tư, Hứa Nguyên chợt phát hiện xe ngựa đã chạy qua ngã tư Ngọc Tố phồn hoa nhất của Quảng Dương Thành, tiến vào đường Lâm Giang nằm bên cạnh sông Thiên Minh đang lững lờ trôi.
Dòng người vắng vẻ đi rất nhiều, nhưng lại có thêm không ít tuần nhai án lấy đao đi tuần đêm bên đường, ba người một tổ, cách mấy con phố có thể trông thấy một đội.
Bên này xem như khu quyền quý chân chính của Quảng Dương phủ thành. Đệ tử tông môn, cự giả phú thương, phủ đệ quan lớn cơ bản đều nằm ở đây.
Bởi vì trên thân xe ngựa có chạm khắc Hắc Long cho nên ngược lại không có kẻ nào không có mắt dám đến đây kiểm tra Hứa Nguyên, người trên đường thấy được khung xe quý báu này đều tự động cách thật xa sang một bên để né tránh.
Tựa trên giường êm buồn bực ngán ngẩm thưởng thức cảnh sông nước tuyết rơi, Hứa Nguyên bỗng nhiên thuận miệng hỏi:
"Vương tiên sinh, còn bao lâu nữa mới đến?"
Vương tiên sinh chính là nam nhân áo đen mới vừa quỳ ở trong tuyết kia. Lâu Cơ tựa hồ biết rất rõ ràng lấy tính tình của hắn sẽ không thể nào nhẫn nại, tuyệt đối lập tức muốn đi gây sự với Lý Chiếu Uyên nên đã sớm lưu lại hắn ở đó để đỡ ngựa dẫn đường.
Dứt lời, thanh âm nam nhân áo đen đỡ ngựa bên ngoài mang theo cung kính truyền đến:
"Công tử, qua hai con đường nữa sẽ đến."
"Ừm."
Hứa Nguyên nhẹ nhàng lên tiếng, lập tức hơi có vẻ tò mò hỏi:
"Vương tiên sinh, vừa rồi Lâu Cơ để ngươi quỳ gối trong tuyết lâu như vậy, ngươi đường đường là Đại Tông Sư mà lại không bất mãn a?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận