Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 921: Tạm thời xin lỗi

Mà khi Hứa Nguyên nhìn lại, Thiên Diễn cũng không phải đã treo máy, con mắt nàng chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Dạ đi tới phía dưới, đôi mắt màu vàng kim lấp lóe thần quang, mang theo một tia hồ nghi không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy khác thường của Thiên Diễn, Hứa Nguyên hơi nhíu nhíu mày, ý hồn truyền âm hỏi:
"Thiên Diễn, thế nào?"
Vừa dứt lời, nhắc nhở của Thiên Diễn lập tức vang lên ở đáy lòng Hứa Nguyên:
"Ngươi truyền âm nàng có thể nghe thấy được, nữ nhân này có chút không đúng, trải qua…”
"Ừm?"
Một tiếng nghi hoặc nhẹ nhàng đánh gãy lời Thiên Diễn, Thiên Dạ dừng bước chân, ánh mắt nghi hoặc đối mặt với ánh mắt Thiên Diễn.
Mị nhãn híp lại, Thiên Dạ hơi có vẻ hiếu kì hỏi:
"Vị tỷ tỷ này. Vì sao muội muội ta không nghe được ngươi truyền âm?"
"."
Thiên Diễn không nói gì, nhưng sau khi nghe thấy lời nói ấy của đối phương, vẻ không xác định trong mắt càng đậm hơn mấy phần.
Trong lúc nhất thời, yên lặng tràn ngập trong mảnh rừng quỷ đầy sương mù này.
Nửa ngày sau, Thiên Dạ khe khẽ thở dài:
"Không trả lời a. Thuấn."
"."
Không khí đột nhiên ngưng kết, một cỗ sát ý gần như thực chất bao phủ toàn không gian.
Theo kinh nghiệm đối luyện cùng với Thiên Diễn, khí cơ vừa hiển hiện ở bên người, thân thể Hứa Nguyên đã trước một bước bắt đầu chuyển động.
Phảng phất trong chớp mắt, phảng phất như vĩnh hằng.
Bóng hình váy đen yểu điệu xinh đẹp hiển hiện trong hư không, Thiên Dạ trực tiếp vượt qua hư không, đi tới trước người Thiên Diễn đứng lơ lửng giữa không trung.
Khoảng cách hai nữ tử rất gần, cách nhau chỉ khoảng hơn một gang tay, hai cặp mắt gần như không có bất kỳ khác biệt gì hiện ra quang mang thần dị.
Thiên Dạ nhìn chằm chằm Thiên Diễn:
"Tỷ tỷ ngươi… "
Huyết Mặc Ngọc!
Kinh nghiệm đối luyện qua cùng với Thiên Diễn đã khiến Hứa Nguyên trong chớp mắt Thiên Dạ xuất hiện liền tấn công.
Lấy chưởng làm kiếm, vết kiếm vẩy mực vặn vẹo không gian, đánh tới cái cổ trắng nõn như mỡ dê của Thiên Dạ.
Mà thời điểm ngay khi chưởng phong sắp đánh tới cái cổ mảnh khảnh của Thiên Dạ, đôi mắt Thiên Dạ bỗng nhiên liếc đến, môi đỏ khẽ nhếch:
"Cảnh Hách ca ca, ta có việc muốn hỏi tỷ tỷ, cho nên tạm thời xin lỗi nha.”
"Lăn."
Dứt lời,
Oanh! !
Một cỗ sức đẩy cường đại bỗng nhiên khuếch tán quanh thân Thiên Dạ.
Chưởng lưỡi đao lập tức dừng lại cách cái cổ Thiên Dạ khoảng chừng nửa tấc mà không tiến thêm được, sức đẩy cường đại khiến cho giày dưới chân Hứa Nguyên bỗng nhiên hạ xuống khảm vào thân cây cứng rắn như sắt.
Mảnh gỗ vụn vẩy ra, Hứa Nguyên bị cỗ lực đạo cường đại này đẩy ra hơn mười trượng mới miễn cưỡng ngừng lại được.
Mà Hạ Tình một bên lại có vẻ hơi chật vật, dưới chữ chân ngôn "Lăn" của Thiên Dạ, nàng bị phong tỏa ý hồn và nguyên khí trực tiếp hóa thành tàn ảnh bay ngược ra ngoài.
Sau khi nện đứt hai cây cổ thụ trăm năm, đập xuống mặt đất nhấc lên một trận bụi mù.
Sương khói mênh mông, âm khí dần dần suy yếu, hoàn cảnh xung quanh mình bởi vì quỷ vực mà trở nên vặn vẹo cũng dần dần khôi phục trạng thái bình thường.
Theo bước chân Thiên Dạ đi tới, băng sương màu trắng dưới chân hắn đắp lên cánh rừng tiều tụy cấp tốc rút đi, lộ ra đất đai màu đen phía dưới nó.
Hết thảy xung quanh duy nhất chỉ còn dư lại hai đạo bóng hình xinh đẹp đứng độc lập với hư không.
Khuôn mặt nhỏ của Thiên Diễn thanh lãnh, thanh âm thiếu nữ rất thanh thúy:
"So với vấn đề ngươi muốn biết, ta bên này cũng có sự tình muốn giải quyết."
Thiên Dạ nháy nháy đôi mắt xinh đẹp cười nói:
"Vậy thì vừa vặn, chúng ta mỗi người một vấn đề, thế nào?"
"... Không cần."
Thiên Diễn nhìn chằm chằm Thiên Dạ giống như yêu nữ trước mặt, trầm mặc trong chớp mắt, bỗng nhiên không có bất kỳ dấu hiệu gì đưa tay điểm lên ngực Thiên Dạ:
"Ta tự mình tới là được."
Phía trên đầu ngón tay mảnh khảnh kia ẩn chứa một cỗ ba động làm cho người ta sợ hãi.
Con ngươi Thiên Dạ bỗng nhiên co rụt lại, thân hình trong nháy mắt nhanh chóng lùi lại mấy trượng tránh thoát một cái chạm tay này, híp mắt cười nói:
"Tỷ tỷ ngươi… "
Tiếng nói còn chưa nói xong, con ngươi Thiên Dạ co rụt lại.
Một sợi khí cơ mờ nhạt nhưng quen thuộc chẳng biết từ lúc nào đã vờn quanh chiếm hữu thân thể nàng.
Là đạo uẩn.
Trong chớp mắt tiếp theo,
Trời đất quay cuồng, một cỗ lực lượng to lớn vặn vẹo trực tiếp lôi thân thể nàng trở lại vị trí vừa rồi.
Mà đầu ngón tay mảnh khảnh của Thiên Diễn cũng nhẹ nhàng điểm vào ngực Thiên Dạ.
Ông ——
Thần quang đâm rách mê vụ, hết thảy thế gian vào giờ phút này đều phảng phất như đình trệ.
Nhưng vượt quá dự liệu của Hứa Nguyên, một chỉ này của Thiên Diễn cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Thiên Dạ.
Nhưng sau khi nhìn thấy hình tượng tiếp theo, ánh mắt Hứa Nguyên dần dần trở nên cổ quái.
Trong ánh mắt hắn, thân hình cùng là thiếu nữ của Thiên Dạ đang dần dần bành trướng.
Không đúng, nói cho đúng phải là đang lấy một loại tốc độ tăng nhanh gấp trăm ngàn lần mà lớn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận