Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 805: Tránh hoặc là chết

Hứa Nguyên giơ ngón tay chỉ vào mình, cười rất là chọc tức:
“Ngươi, khiến ta rất không vui, cho nên ta muốn giết ngươi, nhưng tu vi không đủ, chỉ có thể tiêu tiền.”
“Còn nữa, không phải ngươi nói không biết ta là ai?”
Nói đến đây, Hứa Nguyên buông tay, đi đến trước mặt nử tử, nắm lấy chiếc cằm trơn mượt của nàng và kéo lại gần, nhếch miệng cười:
“Cha ta là Hứa n Hạc.”
“Nói thế, hẳn ngươi nên rõ bổn công tử là ai?”
“…”
Thân phận bị phá, Vân Tụ khẽ siết chặt ngón tay, im lặng một lát, giọng nói dịu đi một chút, thấp giọng nói:
“Tam công tử, Vân Tụ…Vân Tụ chỉ đang làm nhiệm vụ của mình, sao ngài phải làm khó như vậy.”
Hờ, giờ thì biết kêu Tam công tử.
Trong lòng khẽ cười, Hứa Nguyên buông lỏng tay nắm quai hàm của nàng ra, hứng thú hỏi:
“Nhiệm vụ bổn phận…cho nên là có người sai ngươi không cho bổn công tử vào, đúng chứ?”
“…”
Vân Tụ buông đầu không nói.
Chỉ cần nói ra tên vị đại bạn của Thái tử sẽ chuyển được mục tiêu của tên hoàng khố trước mặt.
Nhưng nàng không thể nói, cũng không dám nói.
Nửa ngày cũng chưa trả lời, ánh mắt Hứa Nguyên lạnh đi, nhả ra hai chữ:
“Tránh ra.”
Vân Tụ ngước mắt lên, mất đi vài phần khí chất lạnh nhạt, âm thanh hơi nhanh:
“Tam công tử, chuyện này Vân Tụ thật sự…”
“Liên quan gì ta đâu?”
Hứa Nguyên trực tiếp cắt ngang lời nói của đối phương, lạnh lùng nói:
“Vân Tụ, người làm ngươi khó xử không phải bổn công tử, mà là người muốn ngươi ngăn bổn công tử.”
Nói đến đây, giọng điệu của Hứa Nguyên hơi hằn:
“Nên là tránh hoặc là chết sau.”
“…” – Vân Tụ.
Lấy ra một chồng ngân phiếu mười ngạn lượng ra từ nhẫn tu di, Hứa Nguyên quạt hai cái trong tay:
“Ngươi đừng nghi ngờ bổn công tử có tiền không, tiền tiêu vặt phụ thân cho ta đủ để mua mạng ngươi, đây là năm trăm ngàn lượng tiền giấy Đại Viêm, đủ ha.”
“Đương nhiên.”
“Nếu người đứng sau ngươi nguyện ý đưa ra ích lợi để bảo đảm cho ngươi thì ta cũng có thể tìm phụ thân ta lấy.”
Nói xong, Hứa Nguyên giơ tay lên, dùng chồng tiền mười ngàn lượng lướt nhẹ lên khuông mặt trắng nõn của Vân Tự, thì thầm:
“Đi thông báo đi.”
“Không đi thì ngươi chết chắc, đi thì nhiều nhất là chịu chút trừng phạt.”
“Hừm…nếu người sau lưng ngươi thật sự xem ngươi là người thì có lẽ đến trừng phạt cũng không có, dù sao hắn chắc cũng rõ tính tình ta không tốt lắm.”
Im lặng vài hơi.
“Xin công tử chờ một lát.”
Vân Tụ chậm rãi xoay người lại:
“Vân Tụ đi một hồi sẽ quay lại.”
Hứa Nguyên:
“Đừng nghĩ kéo dài thời gian, cho ngươi mười lăm hơi, nếu vượt qua, ngươi phải chết.”
Hơi thở của Vân Tụ trì trệ, lập tức biến mất ngay.
“…”
Thấy đối phương rời đi, Hứa Nguyên thu hồi ngân phiếu về nhẫn tu di, lắc đầu cười nhẹ.
Khi nắm đấm không đủ lớn, lấy thế đè người vẫn rất có ích.
Nhưng mà hắn không ngờ là tên nữ tử gọi Vân Tụ này lại thật sự bị hắn hăm dọa.
Một nữ nhân ngu xuẩn.
Tuy ngăn hắn rất khó nhưng không phải là không được.
Nếu đổi thành hắn, có khi căn bản không hiện thân, trực tiếp lấy nguyên khí chặn luôn cửa phòng, Ngưng Hồn nhặn xị cỡ nào cũng không thể đánh xuyên qua.
Chỉ là dù sao biện pháp luôn nhiều hơn vấn đề.
Nếu không đánh thủng được, đại khái Hứa Nguyên trực tiếp chọn quấy người.
Vị nghĩa muội kia còn đang ngồi ở trong phòng hoài cổ chuyện xưa đấy.
Với cường độ nhục thân khuẩn giáp của nàng, không khó khăn khi đánh xuyên qua tấm cửa này.
Mà nếu cửa phòng bị cưỡng chế đánh thủng, vậy đây đã không phải vấn đề của Vân Tụ rồi, cũng không thể trách tội lên đầu nàng được.
Bồi dưỡng Đại Tông Sư không dễ, mặc dù làm hỏng chuyện quan trọng như vậy có lẽ vẫn sống, nhưng một khi trên đầu có tiếng ‘làm việc không xong’ thì ước chừng là ngày sau nữ nhân này khó mà được Thái tử trọng dụng nữa.
Nghĩ thể, Hứa Nguyên dùng ý hồn truyền âm về càn phòng mà chính mình tỉnh lại, rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Bởi vì Hứa Nguyên giới hạn thời gian, ngay sau đó, hai bóng người xuất hiện trước mặt hắn mà không hề báo trước.
Một nam một nữ.
Nữ là Vân Tụ, nhưng bây giờ nàng đứng ở sau nam tử kia.
Nam tử mặc chế phục thái giám màu tím, nhưng tướng mạo và khí chất lại không nữ tính, ngược lại còn có vẻ tuấn lãng hào hùng.
Mở mắt ra, Hứa Nguyên nhìn Vân Tụ phía sau, sau đó nhìn hoạn quan trước mặt, thấp giọng cười:
“Ngươi là đại bạn của Thái tử?”
Hoạn quan áo tím khẽ cười, tông giọng như một nam nhân bình thường:
“Cha nuôi của ta còn đang đàm phán ở bên trong cùng điện hạ, vừa nãy Vân Tụ có mạo phạm, xin Tam công tử rộng lòng tha thứ, mời đi theo ta.”
Vậy mà còn mang theo người nhà tới nữa.
Hứa Nguyên thầm mắng trong lòng, đứng thẳng dậy.
Thấy vậy, hoạn quan áo tím lập tức cúi đầu duỗi tay ra, khẽ ra hiệu cho Hứa Nguyên đi về phía cuối hành lang:
“Mời đi lỗi này.”
“…”
Liếc nhìn phương hướng đối phương chỉ, Hứa Nguyên chậm rãi dựa về tường, lẳng lặng nhìn chằm chằm thái giám áo tím này, không lên tiếng.
Ảo ảnh thay đổi, song cửa sổ ở cuối hàng lang từ cửa phòng đang đóng chặt biến thành một cầu thang đi xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận