Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 783: Hoài nghi bản vương?

Huân hương lượn lờ, bị gió sông thổi loạn.
Nghiêng người dựa vào giường êm, chống tay lên má, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn lãng ý cười nhu hòa của Lý Chiếu Uyên kia, trong lòng thoáng có chút thất vọng.
Có một số việc mặc dù đã biết là ai làm, nhưng kết quả nhận hay không nhận lại khác biệt như ngày và đêm.
Chứng cứ là thứ tốt. Coi như biết rõ là ai hạ thủ, nhưng không có chứng cứ, ngươi vẫn không thể quang minh chính đại đả động đến hắn.
Muốn động, vậy cũng phải dùng thủ đoạn của mình.
Kỳ thật trước khi tới đây, đáy lòng Hứa Nguyên vẫn ôm vài tia mong đợi.
Chờ mong Lý Chiếu Uyên có thể phá phòng, sau khi đối mặt với món hồ nấu này làm ra một chút sự tình quá kích.
Nhưng rất đáng tiếc, sức chịu đựng của Lý Chiếu Uyên so với trong tưởng tượng của hắn càng cao hơn.
"Ngươi quả thật là có sức chịu đựng cao."
"."
Dứt lời, trong đôi mắt Lý Chiếu Uyên toát ra một vòng nghi hoặc vừa đúng:
"Ừm? Mong chỉ giáo?"
Hứa Nguyên đối với chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhẹ giọng cười nói:
"A, không có gì, chỉ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Chuyến này bị ám sát khiến cho ta có chút nghi thần nghi quỷ."
Lý Chiếu Uyên hơi nhíu mày:
"Trường Thiên đây là đang hoài nghi bản vương?"
Nghe nói lời ấy, Hứa Nguyên không chút che giấu, lời nói rất trực tiếp:
"Trước khi đến xác thực có sự hoài nghi, nhưng mà bây giờ nha…."
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cười lên, cười đến mức rất rực rỡ, liếc qua ấm sứ chỉ còn lại nước canh:
".. Ngược lại không còn hoài nghi nữa. Dù sao phàm là con người, hẳn là đều không thể xuống miệng đối với người yêu mình."
Khóe môi Lý Chiếu Uyên mỉm cười, thanh âm nhu hòa thâm thúy trầm thấp mà có từ tính:
"Thì ra Trường Thiên ngươi là có ý tứ này, trách không được thời điểm bản vương dùng bữa lại nói những lời kia, Trường Thiên, có một vài sự tình bản vương muốn nhắc nhở ngươi một chút."
Hứa Nguyên nhíu mày, hơi xích lại gần nhẹ giọng cười nói:
"Nguyên, nguyện nghe hoàng huynh dạy bảo."
"Chưa phải là dạy bảo, chỉ là nhắc nhở."
Lý Chiếu Uyên tiện tay dùng khăn lau khóe miệng, ánh mắt nhu hòa, ý cười ôn nhuận:
"Người kia đã dám ám sát ngươi và Thanh Diễm, vậy sẽ không quan tâm những thứ này, ngươi không cảm thấy dùng loại thủ đoạn tiến hành trả thù này quá mức ấu trĩ?"
Hứa Nguyên bộc lộ một vòng nghi hoặc, lại xích lại gần thổn thức, thanh âm rất nhẹ:
"Giết người, tru tâm, sao nói là ngây thơ chứ?"
Lý Chiếu Uyên nghe vậy cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm ổn cởi mở:
"Trường Thiên, bản vương vừa rồi đã nói, người dám ám sát ngươi và Thanh Diễm đã tính tới những chuyện này, nếu đã không tính là người, sao lại nói chuyện tru tâm?"
Trong mắt Hứa Nguyên lóe lên một vòng cổ quái, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi:
"Vậy hoàng huynh, nếu ngươi là ta thì nên làm như thế nào?"
Lý Chiếu Uyên rủ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón trỏ:
"Chém giết đại yêu, quân dân cùng vui, nếu ngươi đã muốn làm hết sức cũng có thể chấn hưng sĩ khí, thu hoạch danh lợi."
"."
Dứt lời, im ắng, gió sông phất qua tóc dài buộc lên của hắn, cùng với đôi đồng tử đen nhánh lộ ra u quang.
"Ha ha ha ha ha "
Một trận cười nhẹ đánh vỡ trầm mặc.
Chống bàn đứng dậy, Hứa Nguyên lập tức vỗ vỗ áo bào không nhiễm bụi bặm, chắp tay thi lễ:
"Hoàng huynh, Trường Thiên xin thụ giáo, tối nay Thanh Diễm còn đang chờ ta, không ở chỗ này làm phiền nữa."
Dứt lời, hắn xoay người đi đến cửa gỗ cổ phác phía lầu các kia.
Giày đạp trên mặt đất, bước chân nhu hòa, đi đến bên cạnh cửa bỗng nhiên trì trệ.
Hứa Nguyên dường như chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi:
"Hoàng huynh lúc trước vì sao lại nghĩ đến chuyện muốn mở phủ trong kinh?"
Theo quy tắc Đại Viêm, hoàng tử có thể chọn lập phủ đệ riêng trong kinh thành, cũng có thể trực tiếp thụ phong quyền sở hữu phe phái bên ngoài.
Không đến năm trăm năm trở lại đây, rất ít hoàng tử do cung nữ sinh ra dám xin khai phủ lập trạch trong Đế An thành.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Sẽ chết.
Theo kinh nghiệm tổng kết từ lịch sử.
Không nói tới hoàng tử con vợ cả là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, so với các hoàng tử do Quý Phi, Chiêu Nghi, Tiệp Dư, Quý Nhân sinh ra, hoàng tử do cung nữ sinh ra không thể nhận được bất kỳ trợ giúp nào, ngược lại thậm chí có thể liên lụy.
Hoàng tử là con thứ do cung nữ sinh ra chỉ cần khai phủ, bình quân một đến hai năm sẽ bị phế, sau đó khi tân đế lên ngôi lại lặng yên mà chết bệnh.
Không tranh không đoạt, mới có thể cầu được cả đời bình an phú quý.
"."
Thanh âm rơi xuống, Lý Chiếu Uyên nhìn nam tử cẩm bào đứng ở cửa ra vào, thanh tuyến trầm thấp nhu hòa:
"Trường Thiên ngươi thế mà lại hiếu kì chuyện này?"
Hứa Nguyên quay người lại, nhìn về phía hoàng tử mặc một kiện áo bào trắng đang ngồi bên cửa sổ kia:
"Chỉ là hiếu kì, nếu như không tiện..."
"Không sao."
Lý Chiếu Uyên khẽ cười một tiếng:
"Có điều ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
Hứa Nguyên sững sờ, có chút kinh ngạc đối phương thế mà còn tâm tư nói đùa, lập tức cười nói:
"Tất nhiên là nói thật."
Lý Chiếu Uyên hơi gật đầu, trong mắt đen lạnh nhạt thâm thúy bộc lộ một vòng hồi ức.
Cách một thời gian thật lâu hắn mới cười nhẹ một tiếng, giọng mang một tia tự giễu hiếm thấy:
"Bởi vì…. Bản vương không muốn bị những phế vật kia khi dễ."
"."
"Không tin?"
"Ngươi cứ nói đi?"
Hứa Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười.
"Mặc dù Trường Thiên ngươi không tin, nhưng đây chính là lời nói thật."
Thanh âm Lý Chiếu Uyên khôi phục bình thản ngày xưa.
Hứa Nguyên lắc đầu, nhẹ giọng cười nói:
"Điện hạ là hoàng tử cao quý, nói lời này có vẻ hơi dối trá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận