Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1039: Khinh thường nói dối

Nhìn thiếu nữ kiên trì, Hứa Trường Ca hiếm khi cảm giác được một tia đau đầu.
Trên đường đi hắn phát giác có người rình mò chính mình, sau khi dò xét phía dưới lại phát hiện ra là Thánh nữ Giám Thiên Các này.
Trong cơn tức giận liền lôi đối phương ra, chuẩn bị dạy dỗ đối phương một chút, nhưng tình thế hôm nay phát triển có chút nằm ngoài dự đoán của hắn.
Thánh nữ Giám Thiên Các này tựa hồ còn khó đối phó hơn so với vị Tiểu Thiên Sư kia.
Trong lòng thở dài, Hứa Trường Ca thấp giọng nói:
"Ngươi đi theo ta cũng vô dụng, bởi vì mục đích của ta cũng không phải là chỗ Trường Thiên"
Trong mắt Thiên Diễn hiện lên một sợi hồ nghi.
Nhìn thấy thần sắc của đối phương, trong lòng Hứa Trường Ca đã bốc lên vẻ không kiên nhẫn, mày nhíu lại:
"Hứa Trường Ca ta từ trước đến nay khinh thường nói dối"
Thiên Diễn vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ căn bản không mảy may tin tưởng hắn.
Gân xanh trên trán Hứa Trường Ca nhảy lên.
Nếu như người trước mắt là tam đệ kia, hắn hiện tại đã động roi rồi.
Coi như là vị Tiểu Thiên Sư khó chơi kia, hắn chỉ sợ cũng phải phất tay áo rời đi.
Nhưng đáng tiếc, người trước mắt cũng không phải là hai người kia, mà là hồng nhan có chút thân cận của tam đệ.
Nhìn phân thượng của tên tam đệ ngu xuẩn kia, Hứa Trường Ca cưỡng ép nhịn xuống tính tình của mình mở miệng giải thích nói:
"Cữu cữu ta đã sớm đi qua đó, tốc độ hắn dùng toàn lực để đi đường ta cũng không đuổi kịp, tu vi của hắn là cảnh giới gì ngươi cũng biết, hắn đi tới nơi đó, ta tất nhiên cũng sẽ không cần thiết phải đi tới nữa. "Về phần hiện tại ta muốn đi đâu, đây cũng là sự tình tướng phủ ta, nói đến thế thôi, mong rằng Thánh nữ tự trọng"
Dứt lời, Hứa Trường Ca trực tiếp hóa thành một đạo độn quang màu xanh, mau chóng đuổi theo về phía chân trời phương bắc.
Mà lần này, Thiên Diễn cũng không tiếp tục đuổi theo, yên lặng tán đi khí cơ phun trào quanh thân, đáp xuống đỉnh Thái Lam Sơn, nhìn về phía phương bắc một cái, sau đó lại thống tầm mắt xuống, thân thể mảnh mai nhẹ nhàng run rẩy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đế An thành.
Thiên tại liên miên và chiến loạn ở Bắc cảnh không chút ảnh hưởng đến phồn hoa bên trong Đế An thành, bên trên đường chân trời xa xa thỉnh thoảng lướt qua vài yêu thú phi hành, phía trên con đường rộng lớn có nhiều loại xe ngựa xa hoa đang qua lại, công tử trên thân mặc lộng lẫy, khách giang hồ cầm đao mà đi, nhân gian muốn màu, chợ búa ồn ào náo động.
Mà phía trên một con đường trong nội thành tới gần khu hoàng thành, hai bóng người sóng vai mà đi lặng yên đi tới trước một tòa viện lạc rộng rãi khí thế to lớn sau đó đứng lại.
Trước cửa sân có đặt hai đầu Tỳ Hưu to lớn dữ tợn làm bằng đá, cửa viện có dạng cửa đinh nặng nề màu đen, bên trên tô điểm tám cái đinh bạc, ngăn cách hoàn toàn ồn ào náo động ở ngoại giới với nội bộ.
Mà phía trên bảng hiệu của cửa chính được tuyên khắc hai chữ lớn mạ vàng, Hứa phủ.
Bởi vì trước cửa tòa phủ đệ này chính là con đường mà muốn tiến vào hoàng thành phải đi qua nó, xe thú, người đi đường lui tới nối liền không dứt, nhưng lúc này nhóm khách qua đường đi ngang qua trước cửa Hứa phủ đều không khỏi liếc nhìn hai đạo thân ảnh đứng sóng vai kia một chút.
Có người thì bởi vì tên tuổi của Tướng Quốc phủ, muốn nhìn xem là vị quan to hiển quý nào đến thăm đáp lễ.
Có người thì đơn thuần chỉ là bị hai đạo thân ảnh kia hấp dẫn.
Một người trong đó là một lão giả cao gần bảy thước, trên thân mang một thân nho bào, nhưng bộ quần áo vốn nên làm cho khí chất người mặc nhã nhặn ôn nhu lại bị hắn xỏ xuyên có chút dở dở ương ương.
Dáng người hắn quá mức khôi ngô tráng kiện, cả kiện nho bào rộng rãi lại bị mấy khối cơ bắp bên dưới làm phồng lên Hơn nữa, bên cạnh lão giả có một nữ tử áo đen như mực an tĩnh đứng đó.
Chỉ là đối phương có mang theo một cái màn ly, lụa đen rủ xuống che lại dung nhan của đối phương, nhưng nhìn dáng người dưới lớp áo đen của nàng hẳn là một vị tuyệt sắc nhân gian.
Tổ hợp có vẻ dở dở ương ương này cũng không chỉ hấp dẫn ánh mắt của nhóm khách qua đường mà còn hấp dẫn chú ý của hộ viện trước cửa tướng phủ.
Mấy tên hộ viện chí ít đều đạt tới cảnh giới Dung Thân dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm hai người ở cửa ra vào kia.
Cũng không phải vì xem thường người đứng trước cửa quan thất phẩm Tể tướng, mà là bởi vì hai người này đã đứng ở cửa ra vào đến hai khắc đồng hồ rồi.
Cũng không tiến lên thông báo, cũng không rời đi, bọn hắn chủ động đi tới tra hỏi đối phương cũng không để ý, cứ như vậy đứng trước cửa ra vào.
Những tên hộ viện bọn hắn có thể chịu đựng đến bây giờ không động thủ đuổi người đã coi như là rất có tu dưỡng.
1111 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận