Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 846: Đã coi như rất nhanh rồi

Thiên Diễn mấp máy khóe môi, rủ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng giải thích nói:
"Thời điểm năm thứ năm tiến vào huyễn cảnh, ngươi đã lĩnh ngộ được đạo uẩn, năm thứ mười hai ngươi đã dung hợp đạo uẩn hoà vào bản thân, mặc dù ngộ tính của đạo uẩn và tu hành Diễn Thiên Quyết có chút sai lệch, nhưng cơ bản vẫn là giống nhau."
Hứa Nguyên há to miệng, ánh mắt cổ quái.
Thiên Diễn nhìn thấy ánh mắt của hắn, cho là hắn không tin, thanh âm hơi nhếch lên:
"Ta không nói ngoa a, sau khi ngươi nhớ lại….."
"Chậm như vậy?"
"."
Thiên Diễn.
Chân mày Hứa Nguyên hơi nhíu lại, một mặt như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói:
"Ta nhớ Hứa Trường Ca hình như là mới mười ba tuổi đã tu tới Dung Thân, mười sáu tuổi là Đại Tông Sư, ba năm lĩnh ngộ đạo uẩn."
Nói đến đây, Hứa Nguyên liếc Thiên Diễn đang trầm mặc một chút:
"Ngươi biết Hứa Trường Ca bao lâu thì đột phá đến Nguyên Sơ không a?"
"Hai mươi tuổi."
Thanh tuyến Thiên Diễn hơi lạnh một chút.
"Xem ra Giám Thiên các các ngươi vẫn rất chú ý hắn."
Hứa Nguyên nhẹ gật đầu, sau đó than nhẹ một tiếng:
"Tuổi đời mới hai mươi, hai mươi tuổi a. Chỉ mới ngộ đạo uẩn bảy năm đã là Dung Đạo, ta thế mà so với tên kia chậm hơn nhiều như vậy? Sách, ai… "
"."
Thiên Diễn không nói tiếp, trực tiếp hất tay hắn ra.
Nàng cảm thấy thật là ngu ngốc, thế mà lại ngốc đến mức lo lắng cho cái tên vương bát đản không cần mặt mũi này, lại còn sợ hắn bởi vì tư chất không đủ mà tổn thương tự tôn.
"Ừm?"
Hứa Nguyên vuốt vuốt cái tay bị hất ra, ngoái nhìn:
"Thế nào?"
"Không có gì."
Ánh mắt Thiên Diễn lãnh đạm, thanh âm thanh lãnh:
"Chẳng qua là cảm thấy ngươi không cần thiết phải so sánh với Hứa Trường Ca, tư chất căn cốt của huynh trưởng kia của ngươi và Nhiễm Thanh Mặc đều là trăm năm thậm chí ngàn năm mới gặp, một mực ganh đua so sánh sẽ khiến cho tâm cảnh bất lợi."
Hứa Nguyên nghe vậy thoải mái cười một tiếng:
"Cũng đúng, năm năm ngộ đạo đã coi như là rất nhanh rồi."
"Quả thực rất nhanh."
Thiên Diễn nhíu mi, lập tức xoay chuyển lời nói:
"Nhưng đặt ở hiện thực, ngươi có thể sẽ chậm hơn, thậm chí cả một đời cũng có thể không ngộ được."
"."
Hứa Nguyên.
"Lấy ngộ tính ngươi bây giờ, trong Mị Thần huyễn cảnh ngươi hẳn là kế thừa thiên tư của Cảnh Hách."
"Đây là suy đoán của ngươi thôi, làm sao có thể…. "
"Vì sao không có khả năng? Nếu như ngươi còn duy trì tư chất lúc trước như trong huyễn cảnh, Thần Hồn Thiên mà ta truyền cho ngươi tất nhiên có thể tự động lĩnh ngộ."
Nói đến đây, ánh mắt Thiên Diễn lại lần nữa trở nên giống như đang nhìn một tên rác rưởi, thanh âm thanh lãnh mang theo một tia trào phúng:
"Dù sao phương pháp truyền công của Thiên Diễn cũng là thủ đoạn cuối cùng của Các chủ Giám Thiên các để không tuyệt tự, yêu cầu đối với tư chất ngộ tính cũng không cao."
Thanh âm thanh lãnh như đao, từng đao thấy máu:
"A ~ đương nhiên, không cao mà ta nói là đối với loại thiên tài chân chính kia."
Lời nói vừa rơi xuống, Hứa Nguyên thõng đôi mắt xuống, hơi có vẻ lạc lõng.
Thiên Diễn chậm rãi đứng lên, liếc qua thần sắc trên mặt tên hỗn đản này, thanh tiếng nói:
"Đừng có ở đây diễn kịch với ta, ngươi còn có công phu này thì không bằng cởi áo ra."
"."
Hứa Nguyên nghe vậy trong nháy mắt giương mắt, ánh mắt đối mặt trong chớp mắt, lập tức liền thấy chân trần óng ánh của thiếu nữ xấu hổ trước mắt giương lên.
Sau đó,
Ầm!
"Tê "
Xương bắp chân của hắn đau đến mức giống như đã nứt ra.
"Hừ."
Hừ nhẹ một tiếng, Thiên Diễn từ trên cao nhìn xuống hắn mấy giây, xoay người sang chỗ khác, phân phó nói:
"Đừng có nghĩ tới những chuyện không có thực kia, ta chỉ là phải dùng huyệt đạo trong sống lưng để truyền công cho ngươi, mau cởi áo, cởi xong gọi ta."
Mà dừng lại trong chớp mắt, thiếu nữ một thân váy xoè dường như nghĩ tới cái gì, thanh âm mang theo một tia lạnh lùng kiên quyết:
"Còn có, ta nói là cởi áo, ngươi nếu dám để vật kia lộ ra, ta liền chặt nó!"
"Chặt?"
Nhìn thần sắc lạnh lẽo của nàng, Hứa Nguyên nhẹ nhàng nhíu mày.
Cầm chuyện không thiết thực này để uy hiếp hắn, còn không bằng trực tiếp tuyên bố muốn đánh hắn còn hữu dụng hơn.
"Làm sao?"
Thiên Diễn quay người đứng trước giường cách đó một trượng, tư thái nhỏ nhắn xinh xắn bao phủ dưới váy xoè rộng lớn:
"Ngươi cảm thấy ta không dám?"
"Có dám hay không là một chuyện, có bỏ được hay không lại là một chuyện khác."
Hứa Nguyên một bên vừa mở đai lưng bên hông, một bên cười nhẹ nói:
"Nếu như chặt rồi. Ngươi thật sự bỏ được a?"
Thiên Diễn trả lời không cần nghĩ ngợi, mang theo ý cười lạnh lẽo:
"Vì sao không bỏ được? Loại đăng đồ tử như ngươi cũng chỉ có chặt vật kia mới có thể…. "
Nói được một nửa, tiếng nói Thiên Diễn im bặt dừng lại.
Nàng ý thức được hàm nghĩa tầng thứ hai trong lời nói của tên hỗn đản này, cả người giống như bị thi triển chữ chân ngôn "Định".
Thấy thế, Hứa Nguyên chậm rãi đứng lên.
Thánh nữ ván giặt đồ này phản ứng vẫn rất nhanh.
Quần áo ma sát ào ào rung động, Hứa Nguyên một bên vừa thoát y, một bên tiếp tục phí hoài bản thân mình nói:
"Xem đi, ta biết ngươi sẽ không bỏ được "
"Định."
Lời còn chưa dứt, một chữ độc nhất phun ra.
Áp lực bàng bạc trong nháy mắt bao phủ toàn thân, động tác Hứa Nguyên đang tháo dây thắt lưng áo lót cũng theo đó mà trì trệ.
Vừa nãy hắn tựa hồ thật sự chọc tới Thiên Diễn, chữ chân ngôn "Định" lần này không đơn giản chỉ cố định thân thể của hắn, ngay cả tâm thần, thậm chí cả linh thị của hắn đều bị cố định vững vàng.
Mà trong nháy mắt hắn dừng lại, thiếu nữ chân trần đứng giữa hư không cách đó hơn một trượng chậm rãi xoay người qua.
Trong thời khắc này, Hứa Nguyên cảm thấy nếu như ánh mắt có thể biến thành đao, hắn có khả năng đã bị thiên đao vạn quả.
Suy nghĩ chưa ngừng.
"Lưỡi đao."
Ngữ điệu Thiên Diễn bình thản phun ra hai chữ.
Khóe mắt Hứa Nguyên kéo ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận